Sau một vài giờ.
Chúng Sinh các.
Trước cửa bảo các của Chúng Sinh các.
Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn có chút không nói lên lời.
Sư tôn Diễm Huyền Kình đến lúc này vẫn chưa mở được cửa lớn của bảo các, ha ha ha…
Có chút thú vị.
Diễm Huyền Kình vừa xấu hổ, vừa phẫn nộ, bản thân ông cũng rất bất ngờ, ông vậy mà không mở được cửa lớn của bảo các này?
Rõ ràng đây là trò ma mãnh mà những quản lý cấp cao của Chúng Sinh các đã giăng ra trước đó, họ đã đổi trận pháp bí mật ở lối vào cửa bảo các. Xem ra từ đầu tới cuối Chúng Sinh các vẫn luôn loại trừ ông ra khỏi nội bộ. Ông càng cảm thấy quyết định thấy chết không cứu trên chiến trường cổ ngày đó của mình là một việc đúng đắn.
Diễm Huyền Kình vì thể diện cũng được, hay bực tức cũng vậy, lúc này ngược lại không kêu Tô Minh giúp đỡ, mà giống như giận dỗi sử dụng ngọn lửa của mình cưỡng ép phá vỡ trận pháp bí mật.
Hiệu quả cũng không tệ, nhưng khoảng cách hoàn toàn mở ra vẫn cần thời gian.
Trên thực tế Diễm Huyền Kình đều đã giày vò vài tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn không hề vội vàng mà ngược lại còn cảm thấy khá thú vị.
Nhẫn nại chờ đợi là được.
“Sắp rồi!”, bỗng nhiên một mắt trận khác cứng rắn bị thiêu thành tro tàn, Diễm Huyền Kình có chút phấn khích, thêm một phần đắc ý: “Nhiều nhất là nửa tiếng có thể làm xong!”
Cùng lúc đó.
Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Giây tiếp theo.
Có hai bóng dáng một trước một sau bước ra khỏi hư không.
“Ông ta lại tới rồi?”, Tô Minh đầu tiên nhìn thấy bóng dáng thứ nhất, chính là người trung niên áo bào trắng, các chủ của Cực Kiếm các, sao ông ta lại quay lại rồi, có chuyện gì sao?
Còn không đợi anh suy đoán, bóng người thứ hai đã bước ra khỏi hư không, thân thể Tô Minh liền run lên, hai mắt sáng rực, cảm xúc dao động kịch liệt: “Mộ Cẩn…”
Thân hình anh lóe lên, đã xuất hiện trên bầu trời, đến trước mặt Diệp Mộ Cẩn.
Không có từ ngữ nào.
Tô Minh ôm chầm lấy cô, gắt gao ôm chặt.
“Mộ Cẩn, anh…”, những ký ức trong quá khứ, đặc biệt là quãng thời gian ngọt ngào trên Trái Đất kia như sóng nước cuộn trào, anh rất xúc động, cũng không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu mãnh liệt gặm nhấm đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ Cẩn. .
||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||
Lúc bắt đầu trong lòng Diệp Mộ Cẩn là nhớ nhung, là giải tỏa, là uất ức, là vui mừng, cô cũng muốn nói điều gì đó, lại trực tiếp bị Tô Minh chặn lấy đôi môi đỏ mọng, hơi thở quen thuộc, vòng tay thân thương, tất cả đều thân thuộc khiến cô có cảm giác như đang nằm mộng, cô nhắm nghiền hai mắt, dường như quên đi mọi chuyện, vòng tay ôm chặt lấy cổ Tô Minh, giống như chỉ cần buông lỏng anh sẽ lại một lần nữa rời khỏi mình thêm vạn năm nữa vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...