“Diễm huynh yên tâm, lần này Hoàng Hoang đã lập được công lớn, thậm chí còn còn suýt mất mạng, Cực Kiếm các sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với bất kỳ người có công nào”, người trung niên mặc áo bào trắng trịnh trọng đáp.
Ông ta thực sự muốn đề bạt Hoàng Hoang thật tốt.
Cũng không phải vì có công lao hay không có công lao.
Mà vì Hoàng Hoang là bạn bè của Diễm Huyền Kình.
Thông qua việc đối xử tốt với Hoàng Hoang để nịnh nọt Diễm Huyền Kình, mà Diễm Huyền Kình chính là sư tôn của Tô Minh.
Có câu nói, một người làm quan, cả họ được nhờ chính là như vậy, cho dù Hoàng Hoang có bắn đại bác mới có thể dây dưa chút quan hệ tới Tô Minh, nhưng cũng sẽ vì anh mà đạt được chỗ tốt.
“Vậy thì đa tạ các chủ Cực Kiếm rồi!”, Diễm Huyền Kình chắp tay.
“Người bạn nhỏ Tô Minh à, nếu có cơ hội, trên dưới Cực Kiếm các vẫn sẽ luôn hoan nghênh cậu tới, Cực Kiếm các chúng tôi chuyên về kiếm, thành tựu của cậu trên con đường kiếm đạo thực sự là hiếm có trên thế gian này, trên dưới Cực Kiếm các chúng tôi vẫn rất mong ngóng được cậu chỉ bảo ít nhiều”, cuối cùng người trung niên áo bào trắng nói: “Vậy thì lão phu cũng không quấy rầy mọi người nữa”.
Dứt lời, người trung niên liền dẫn theo Hoàng Hoang, còn có hơn mười vị châp kiếm giả của Cực Kiếm các rời đi.
Tô Minh thích thú bình luận một câu: “Tính cách của vị các chủ Cực Kiếm các này ngược lại cũng không tồi, nho nhã lễ độ, ân cần hiền lành”.
“Ha, nhóc Tô, con thì biết cái gì? Vị các chủ Cực Kiếm các này nổi tiếng xấu tính và tàn ác khát máu, đã từng có chiến tích một người một kiếm đồ sát cả một tòa thành. Trong hàng trăm triệu năm, số người bỏ mạng dưới tay ông ta còn nhiều hơn rất nhiều lần so với người chết trong tay Mạc Thiên Hành”, Diễm Huyền Kình trợn trắng mắt: “Tính tình ông ta tốt, lễ độ từ ái là cách ông ta đối xử với con, còn với những người khác, còn không bằng Minh Nguyệt Thánh Tôn kia đâu, nếu lão phu không có người đồ nhi là con, sợ rằng ông ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lão phu lấy một cái, còn tâng bốc ‘Diễm huynh’ gì cơ chứ”.
Vừa nói, Diễm Huyền Kình vừa có chút tự đắc.
Vừa rồi thật sảng khoái!
Vị các chủ Cực Kiếm các đó là nhân vật lớn mà bình thường ông cũng không dám nghĩ tới.
Nếu thực sự chạm trán, e rằng ngay cả ngẩng đầu cũng không thể tùy tiện bừa bãi.
Kết quả lại được đối phương khách sáo gọi một tiếng ‘Diễm huynh’.
Đúng là được dính lây ánh sáng của đồ đệ mà!
Đồ đệ quá lợi hại.
Ngoài sự tự ti, cảm giác còn khá tuyệt.
“Ha ha…”, Tô Minh phá lên cười ha hả.
“Cười cái gì, điều lão phu nói đều là thật, nhóc Tô, lão phu nói cho con biết, dù con xuất sắc đến đâu cũng vẫn là đồ nhi của ta, hì hì…”, Diễm Huyền Kình thích ý vuốt râu, ngược lại còn làm dáng, có chút khoe khoang.
“Sư tôn, Chúng Sinh các này đúng là thương vong nặng nề!”, Tô Minh đưa mắt nhìn xung quanh.
Có thể nói, một hai triệu người của Chúng Sinh các thề phải thoát ly khỏi Chúng Sinh các kia hầu như không còn trụ lại, cho dù đôi khi một số ít người may mắn sống sót lúc này cũng đã bị thương nặng đến mức nền tảng võ đạo đều đã vỡ nát.
Dù sao cũng thảm thương không nỡ nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...