“Nếu đã nói như vậy, thì Ngô Lũng vì cả đoàn thể chúng ta, vì để hợp tác mà cống hiến “Ngự Thú Quyết” thì không vấn đề gì cả, nhưng, bí pháp không gian trong lời Cô Hồng thì sao? Nếu chỉ vỏn vẹn để che giấu khí tức, lại không phối hợp với bí pháp không gian thì cũng là phí công. Tôi nghĩ, ba trăm người trên sân, đa phần ít nhiều cũng nắm giữ pháp tắc không gian trong tay, nhưng muốn nói ai ai cũng đã học được bí pháp không gian đỉnh cao thì e là không có khả năng, dù sao bí pháp không gian đỉnh cao cũng không phải bắp cải”. Tô Minh cười nói: “Cho nên, Cô Hồng không cống hiến bí pháp không gian đỉnh cao một chút sao? Tôi gần như có thể chắc chắn, Hồng đại tiểu thử sở hữu bí pháp không gian đỉnh cao này”.
Tại sao lại chắc chắn, nguyên nhân quá đơn giản, Hồng Nhàn này chắc chắn là cao thủ đỉnh cao đạo không gian, chắc chắn cô ta nắm chắc pháp nguyên không gian. Về điểm này, Tô Minh cẩn thận cảm nhận thì có thể mơ hồ cảm nhận được, nếu mức độ nắm chắc pháp nguyên không gian đã rất mạnh, vậy thì với bối cảnh của Hồng Nhàn, nhất định cũng sở hữu bí pháp Không Gian đỉnh cao rồi.
“Ừ?”. Sắc mặt Hồng Nhàn chợt trở nên hung hăng, thâm sau nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt như có sát ý.
Tô Minh nói không sai.
Đúng là cô ta sở hữu bí pháp không gian đỉnh cao.
Nhưng, để cô ta lấy ra?
Để cho mọi người đều xem?
Dựa vào đâu?
Lấy được bí pháp không gian từ chỗ bà nội Lão Hồng, nhưng không ai cũng có tư cách học được.
Huống hồ, một khi lấy ra, để lộ ra ngoài, ai ai cũng sẽ học, sẽ tu luyện, đối với bản thân Hồng Nhàn mà nói đó cũng là một cách tham khảo để người khác đến tìm điểm yếu võ đạo của cô ta, đối với Lão Hồng mà nói, như vậy tương đương như để lộ một phần võ đạo của mình ra ngoài, tuyệt đối không thể.
“Trong Tàng Kinh Các của Chúng Sinh các có không ít bí pháp không gian, muốn bí pháp không gian có thể đến Tàng Kinh Các. Bí pháp không gian của bản thân tôi không thể lấy ra”, Hồng Nhàn lạnh nhạt nói.
“Vậy cô còn nói cái khỉ gì nữa? Bảo người khác cống hiến, sau đó bản thân lại không đóng góp, ha ha, thế gian không có kiểu đạo lý vậy đâu”, Tô Minh cười châm chọc không hề kiêng sợ.
Người khác sợ Hồng Nhàn cô.
Nhưng Tô Minh tôi đây không sợ.
Giúp Ngô Lũng là một mặt, dù sao, lúc trước người này cũng là bạn bè rất tốt, rất thân thiện.
Mặt khác, là thật sự không ưa nổi Hồng Nhàn.
“Xấc xược!”. Hồng Nhàn tức giận, đập mạnh bàn, thoáng chốc đã đứng dậy, sát ý kinh khủng, lập tức hoá thành một con rồng đỏ máu, hung tàn chộp về phía Tô Minh.
“Thực lực chẳng ra làm sao mà tính khí cũng không nhỏ chút nào”. Còn Tô Minh ngay cả đứng cũng không đứng lên, thậm chí cũng hề chống đỡ gì, để mặc con rồng biến hoá đầy sát ý lao về phía mình.
Thoáng chốc.
Con rồng Sát Đạo đỏ như máu kia đã lao đến trên người Tô Minh, một cảnh tượng kinh khủng xuất hiện. Con rồng chết chóc đó không hề sợ sệt, chầm chậm thoáng chốc đã vỡ vụn, tựa như thuỷ tinh chạm phải sắt thép vậy.
Nói đúng hơn thì con rồng Sát Đạo đó ngay cả bên ngoài da Tô Minh cũng không xâm nhập vào được.
Thân thể của Tô Minh quá mạnh.
Mạnh đến mức chỉ dựa vào thân xác cũng có thể cắt đứt khí thế của Hồng Nhàn.
Cảnh này khiến ba trăm người trong sân không thể thở nổi, đều thở hổn hển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...