Tô Minh cũng cạn lời.
Vốn dĩ đã không hứng thú với cái gọi là đoàn kết, phải hợp tác của Hồng Nhàn này rồi, cảm thấy không đáng tin, dù sao lợi ích và mưu cầu không giống nhau, lòng riêng cũng rất khó, nhưng không ngờ rằng lại có thể không đáng tin đến mức độ như vậy.
Đây, vừa mới nhắc đến phải hợp tác phải hợp tác, sau đó, chưa đến một phút đồng hồ thì đã bắt đầu đấu tranh nội bộ rồi.
Rõ ràng người đàn ông áo tím kia và Ngô Lũng có thù, còn là thù hận đến sống đến chết nên mới mượn cơ hội này mà làm khó Ngô Lũng.
Bất giác, anh cũng có hứng thú nhìn sang Hồng Nhàn, rất tò mò sắc mặt Hồng Nhàn thế nào… Sợ là sắc mặt cũng bị tức đến xanh mặt rồi chứ?
Nhưng chuyện khiến Tô Minh bất ngờ là, chết tiệt, Hồng Nhàn lại không hề tức giận, trái lại, vẻ mặt Hồng Nhàn lại nguy hiểm khi nhìn Ngô Lũng, cái này… Trâu bò thật, chị đại à, vừa nãy là cô ta mới đề nghị phải đoàn kết phải hợp tác, bản thân cô ta cũng chẳng khác gì người đàn ông áo tím kia, tự vả mặt mình rồi, cô ta không tức giận sao? Ngược lại còn muốn làm khó dễ Ngô Lũng?
Chẳng lẽ, người đàn ông áo tím kia và cô gái trọc đầu Hồng Nhàn này có quan hệ không tệ?
“Ngô Lũng, nếu là “Ngự Thú Quyết” tầng thứ ba, muốn đối phó với Chúng Sinh Ma Lân đúng là rất khó. Nhưng, tôi nghe nói, trong “Ngự Thú Quyết” có một vài bí pháp đặc thù, có thể giúp đỡ tu giả võ đạo loài người nhanh chóng giấu đi khí tức của loài người, bí pháp này, anh có thể truyền dạy lại cho mọi người không, nếu vậy, lại phối hợp với một vài bí pháp không gian, lúc chúng ta vượt qua biển Chúng Sinh thì cũng có thể không quấy nhiễu đến Chúng Sinh Ma Lân”, Hồng Nhàn mở lời nói, đôi mắt nhìn Ngô Lũng chằm chằm.
“Thưa cô Hồng, “Ngự Thú Quyết” tổ truyền quả thực có một vài bí pháp đặc thù, có thể dùng để che giấu khí tức, nhưng muốn thi triển những bí pháp đó cần phải phối hợp với một vài pháp quyết quan trọng trong “Ngự Thú Quyết”. Nếu mọi người đều muốn học bí pháp này, vậy thì có lẽ tôi phải giao “Ngự Thú Quyết” ra để tất cả mọi người quan sát, ghi nhớ”. Ngô Lũng như sắp khóc đến nơi rồi, ức hiếp người quá đáng, nói đi nói lại cũng là muốn giao ra “Ngự Thú Quyết”.
“Ngự Thú Quyết” này là bảo vật trấn gia của nhà họ Ngô của anh ta, là tổ tiên đã hao tổn biết bao tâm huyết, thậm chí là tính mạng rất nhiều thế hệ mới tổng kết ra, diễn giải thành, cũng là gốc rễ giúp nhà họ Ngô này có thể đứng vững được trong Chúng Sinh các này.
Trước mắt, nhà họ Ngô đã vắng vẻ, nhưng lão gia tử nhà họ Ngô vẫn đảm nhiệm vị trí Các chủ dưỡng thú các, hơn nữa, đệ tử nhà họ Ngô đa phần sau khi đạt được võ đạo cũng đều gia nhập dưỡng thú các.
Mặc dù dưỡng thú các là một phân các khá nhỏ lại khá yếu thế, không có địa vị trong Chúng Sinh Các, nhưng tốt xấu gì cũng là một phân các, nhà họ Ngô tốt xấu gì cũng có thể dựa vào phân các này truyền thừa xuống, tốt xấu gì cũng có căn cơ đứng vững.
Một khi “Ngự Thú Quyết” bị lộ ra ngoài, ai ai cũng có thể tu luyện, vậy thì sau này, dưỡng thú các có thể sẽ không còn là sở hữu riêng của nhà họ Ngô nữa rồi, nhà họ Ngô cũng không còn ảnh hưởng như ban đầu nữa, lại thêm nhà họ Ngô còn có kẻ thù trong Chúng Sinh Các, có thể nghĩ cũng biết được kết cục về sau.
Chuyện uất nghẹn nhất chính là, Ngô Lũng biết rõ, cho dù anh ta giao ra “Ngự Thú Quyết” cho tất cả mọi người tu luyện và quan sát, nhưng cũng chỉ có mấy ngày nữa đã vào bí cảnh rồi, thời gian cũng không kịp! Ít nhất, ngoài mấy yêu nghiệt siêu cấp thì đa phần chắc chắn không thể thu hoạch được quá nhiều!
“Vậy cứ giao ra đi. Về sau, cống hiến của anh, cô đây sẽ bồi thường, nếu nhóm đội đạt thu hoạch lớn trong bí cảnh thì lúc đó, cô đây làm chủ, sẽ chia cho anh nhiều hơn một chút”, Hồng Nhàn ngẫm nghĩ, nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngô Lũng trắng bệch, thậm chí là tuyệt vọng, trán đầy mồ hôi, nhưng cũng chỉ có thể run rẩy gật đầu: “Vâng!”
Lời của Hồng Nhàn, Ngô Lũng không thể không nghe.
Mà vẻ mặt tươi cười của người đàn ông áo tím kia lại rất đắc ý!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...