Hồi lâu.
“Nhóc con, chẳng lẽ, lúc trước ở nhà họ Cố, con vẫn chưa vận dụng hết toàn bộ thực lực của mình sao?”, Mạc Châm Sơn kinh ngạc: “Nhóc con, con không ngại tiết lộ, lúc trước ở nhà họ Cố, rốt cuộc con đã dùng mấy phần thực lực?”
Quá hiếu kì rồi!
“Chuyện này…”, Tô Minh cười khổ một tiếng: “Khụ khụ… thật sự cần phải nói sao?”
“Nói!”, Mạc Châm Sơn lớn giọng đáp, rất mong đợi.
“Chắc là một phần”, Tô Minh có chút ngượng ngùng nói.
“Cái gì?”, Mạc Châm Sơn kinh ngạc đứng dậy, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng ngây người.
“Nhóc con, vậy... vậy... vậy nếu giờ lão cùng con giao thủ, con tự tin kiên trì được trong tay lão được mấy chiêu? Mười chiêu không?”. Tâm trạng của Mạc Châm Sơn vô cùng bất ổn, vô cùng phấn khích.
Tô Minh sờ sờ sống mũi.
Trầm mặc…
“Nói đi!”, Mạc Châm Sơn càng sốt ruột.
“Cái này, khụ khụ, phải nói thật sao?”, Tô Minh hỏi với chút yếu ớt.
“Đương nhiên phải nói thật, nói mau, lề mà lề mề, nhóc con, con còn là đàn ông không thế?”, Mạc Châm Sơn càng thêm sốt ruột.
“Thành thật mà nói, con cảm thấy, khụ khụ… có lẽ sư tổ, có thể, đại khái là, không phải là đối thủ của con”, Tô Minh nói xong.
Chỉ còn lại sự yên tĩnh.
Thời gian trôi qua.
Rất nhanh.
Thời gian ba, bốn ngày đã trôi qua.
Hôm nay.
Ánh bình minh vừa ló rạng.
Thời tiết rất đẹp.
Tu luyện một đêm, trạng thái Tô Minh rất tốt, đứng dậy mở cửa phòng.
Vừa hay, Mạc Thanh Nhạn cùng với Trì Thương Tuyết, Tống Cẩm Phồn cũng đã đến trước cửa.
“Anh Tô, đi thôi, chúng ta phải đến sân võ đạo của Tổng Viện rồi!”, giọng của Mạc Thanh Nhạn nhẹ nhàng, trong trẻo, rất êm tai, trong giọng nói có sự mong chờ và hưng phấn đang kìm nén.
Hôm nay chính là ngày diễn ra cuộc thi của tổng viện.
Là một ngày mà mọi người rất mong đợi.
Nhất là mấy ngày trước, một mình Tô Minh gần như đã hủy diệt toàn bộ Nhà họ Cố, lúc đó Cố Thần đang bế quan, không xuất hiện.
Hôm nay, trong đại hội của Tổng Viện, Tô Minh và Cố Thần đều sẽ xuất hiện, nghĩ đến thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy hưng phấn. Lúc này, trên sân võ của tổng viện sớm đã chật kín người, người đông nghìn nghịt, còn có rất nhiều màn hình truyền hình trực tiếp đồng bộ Tiên Nguyên một cách rõ ràng được gắn trên cao, có thể đảm bảo tất cả tu giả võ đạo trong toàn Thành phố Kỷ Nguyên ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cuộc thi.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng.
Nói đến sân võ đạo của tổng viện của học viện Kỷ Nguyên, có lai lịch rất lớn, cũng là cột mốc của thành Kỷ Nguyên.
Sân võ đạo cổ xưa này từng là miệng núi lửa, mấy tỷ năm trước, người đầu tiên sáng lập Tổng Viện chính là một vị tu giả võ đạo thuộc tính hỏa, cũng là một vị võ đạo lưu lạc của đại vực hư không, thực lực mạnh vô cùng, một lòng hướng võ, tại hư không tách biệt vô tận, tình cờ gặp phải ngọn núi lửa này.
Lúc đó, ngọn núi lửa đang hoạt động này không ngừng phun ra những ngọn lửa mắc ma không thể tưởng tượng nổi, vị sáng lập tổng viện với tài năng xuất chúng kia vậy mà đã lao đầu vào trong ngọn núi lửa đang hoạt động, lấy ngọn núi lửa đang hoạt động làm nền tảng của lửa, tôi luyện thành nền tảng của võ đạo thuộc tính Hỏa.
Hơn một trăm ngàn năm cứ thế trôi qua, ngọn núi lửa đang hoạt động này vậy mà lại bị vị sáng lập ra Tổng Viện kia nuốt chửng và biến thành một ngọn núi lửa “chết”. Bản thân vị sáng lập ra tổng viện kia cũng có được võ đạo thuộc tính Hỏa rất lớn.
Có lẽ là cảm thấy ngọn núi lửa này chính là nơi hữu duyên với mình, vô số năm sau đó, vị sáng lập ra tổng viện này không rời đi, mà đã thành lập một học viện trên ngọn núi lửa này, chính là tổng viện của học viện Kỷ Nguyên.
Sân võ đạo của tổng viện vừa hay lại là trung tâm chính của toàn học viện, đồng thời cũng là trung tâm của miệng núi lửa.
Ngày nay, trong sân võ đạo vẫn còn có một pho tượng rất lớn, pho tượng điêu khắc một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng, toàn thân bốc lửa, hai mắt uyên thâm nhìn chằm chằm vào tay mình, trên tay là ngọn lửa mắc ma sống động như thật. Pho tượng khổng lồ này thể hiện cảnh tượng người sáng lập Tổng Viện năm đó đang tu luyện trong ngọn núi lửa đang hoạt động. Pho tượng này cũng đã trở thành biểu tượng của Tổng Viện của học viện Kỷ nguyên.
Ngoài ra, ở bốn hướng của sân võ đạo này đều có một cột đá cổ xưa. Bốn cột đá này cũng không hề đơn giản, có lời đồn nói rằng bốn cột đá này lần lượt tượng trưng cho bốn mắt trận của bốn cổng Tượng Ngục. Cái gọi là Tứ Tượng Ngục chính là một nền văn minh lưu đày, một nền văn minh khép kín, một nền văn minh giống như ngục tù chuyên lưu đày những người phạm tội ác, có rất nhiều truyền thuyết về văn minh Tứ Tượng, ngay cả Tô Minh cũng đã từng nghe nói qua, có điều, đến nay vẫn chưa có ai có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng Tứ Tượng Vực thực sự có tồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...