Sau vài giây kinh ngạc, không tài nào tin nổi ngắn ngủi, ông lão liếc Tô Minh một cái, sau đó nhìn sang Cố Hoàng Sí: "Hoàng Sí, lâu rồi không gặp, dạo này con sống tốt không?"
Trong đôi mắt đục ngầu của ông ta là sự áy náy, tiếc nuối.
Ông ta chính là gia chủ đời trước của nhà họ Cố - Cố Vân Chu.
Từ trước đến nay, người ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo và coi trọng chỉ có đứa con trai cả của mình là Cố Hoàng Sí. Nhưng lẽ đời lại trái ngang. Cố Hoàng Sí quá tài giỏi, nên mới bị đứa con trai út là Cố Hoàng Tấn tính kế.
Nếu Hoàng Sí không ngay thẳng, chân thành, săn sóc em trai, chú trọng tình cảm như vậy thì hồi đó đã không bị Cố Hoàng Tấn chơi xấu!
Mấy năm nay, trong lòng của ông ta vẫn chưa từng tha thứ cho đứa con trai Cố Hoàng Tấn kia.
Cũng vì vậy, sau khi Cố Hoàng Sí xảy ra chuyện, ông ta mới nản lòng, mặc kệ chuyện trong gia tộc.
Vô số lần, Cố Vân Chu đều hận không thể tự tay giết chết thằng khốn Cố Hoàng Tấn đã hại anh trai ruột của mình. Nhưng cuối cùng, ông ta lại không thể ra tay.
Ban đầu là vì một khi ra tay, nhà họ Cố phải làm sao? Cuối cùng thì ông ta vẫn không thể trơ mắt nhìn nhà họ Cố sụp đổ, gia tộc cần một người thừa kế.
Về sau, lại vì Cố Thần quá tài giỏi, tài giỏi khiến người ta lóa mắt. Nể mặt Cố Thần, nên cơn giận dữ của ông ta với Cố Hoàng Tấn cũng vơi đi phần nào.
Giờ phút này, khi gặp lại đứa con lớn Cố Hoàng Sí, Cố Vân Chu vẫn cảm thấy rất phức tạp.
"Bố, con trai bất hiếu", Cố Hoàng Sí hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.
Ông ta chưa bao giờ từng trách bố mình, dù sao, hồi đó nếu không có sư tôn thì mình đã chết rồi. Không có bố, cũng chẳng biết Cố Hoàng Tấn đã cử bao nhiêu người đến giết mình. Vì thế, ông ta đều rất biết ơn hai người.
"Con đó!", thái độ của Cố Hoàng Sí khiến Cố Vân Chu vừa cảm thấy đau lòng, lại áy náy.
"Thằng khốn, mau đưa cách giải chú nguyền rủa ra đây, mày cho rằng tao không biết mày đã làm gì chắc?", Cố Vân Chu bỗng xoay người, giơ tay lên tát một cái lên mặt Cố Hoàng Tấn.
Cái tát ấy rất vang, bị Cố Vân Chu dùng hết sức, chứ không phải làm bộ.
Nó suýt chút nữa tát vỡ đầu Cố Hoàng Tấn, cả gương mặt của ông ta be bét máu, trông cực kỳ thảm, rồi bay ngược ra ngoài.
"Ông già, có ngon thì giết tôi đi, chẳng phải ông đã muốn làm như vậy từ lâu rồi à? Vậy ông còn chờ cái gì nữa!", Cố Hoàng Tấn nện thẳng xuống đất, trợn mắt tức giận, căm hận, không tài nào tin nổi, mặt mày dữ tợn hét.
"Mày... mày, mày là thằng khốn, mày cho rằng tao không dám hả?", Cố Vân Chu run giọng quát, trông như một con sư tử đang nổi giận.
"Ông không dám thật mà, hễ ông giết tôi, thì ông nghĩ lại mà xem, Tiểu Thần sẽ bỏ qua cho ông, bỏ qua cho nhà họ Cố chắc? Hừ!", Cố Hoàng Tấn cười khẩy nói, mặt đầy máu, lại cười to, trông như kẻ điên.
"Mày...", Cố Vân Chu im lặng, tức tới run người.
"Ha ha, tôi không giao cách giải chú ra đó, có ngon thì ông giết tôi đi", Cố Hoàng Tấn oán hận cười. Mấy năm nay, bố thất vọng về mình, nên không hề đoái hoài gì đến mọi việc. Ông ta cũng đã sớm khó chịu, chỉ kém trở mặt.
"...", sắc mặt Cố Vân Chu không ngừng chuyển từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng sang đỏ. Sau đó, ông ta bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, tức đến hộc máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...