Ông ta nào biết rằng tuy trước mắt Tô Minh không giải quyết được chú nguyền rủa trong cơ thể Cố Hoàng Sí, nhưng anh vẫn có thể dùng tiên nguyên của mình áp chế nó trong một thời gian ngắn.
"Giao cách giải chú ra đây, tôi có thể để ông chết thoải mái một chút", Tô Minh nghiêm túc nói, không có vẻ gì là đang giỡn.
"Ha ha... Cách giải chú? Đúng là nằm trong tay bổn tọa, nhưng bổn tọa không muốn đưa thì sao?", Cố Hoàng Tấn khinh bỉ, đắc ý cười.
"Vậy tôi chỉ đành tiễn ông xuống suối vàng thôi", Tô Minh nhàn nhạt nói.
"Mời", Cố Hoàng Tấn càng buồn cười hơn, có chỗ dựa có khác.
Thoáng chốc, cơ thể Tô Minh giống như lập tức biến mất, cực kỳ nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp phòng ngự, dù là thần hồn cũng chẳng thể bắt kịp.
Ngay cả Cố Hoàng Tấn cũng run sợ trong lòng, khi chân chính đối mặt với Tô Minh, cậu ta vừa di chuyển, ông ta mới cảm giác được cái áp lực ấy. Một áp lực như gặp phải một con quái vật thái cổ muốn nuốt trọn mình.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tô Minh đã đứng trước mặt Cố Hoàng Tấn.
"Ầm!"
Tô Minh không chút nương tay dứt khoát đấm ra một quyền.
Song, Cố Hoàng Tấn cũng không luống cuống, đoán chắc sẽ có người cứu mình. Nhưng, khi đối mặt với quyền ấn của Tô Minh, ông ta vẫn cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng, giống như cái chết đang ở ngay trước mặt. Vì quá gần, nên không thể ra đòn sát thủ cũng như thần thông hay võ kỹ gì, mà chỉ có thể đón đỡ.
Cố Hoàng Tấn cũng dùng hết sức đấm ra một quyền, nhưng nó chưa va chạm với quyền ấn của Tô Minh đã nhoáng lên, rồi vỡ nát, biến mất... Chênh lệch của cả hai là quá lớn.
Thậm chí, Cố Hoàng Sí còn cảm thấy máu trong cơ thể mình như đông cứng lại, thần chết đã thật sự đến ngay trước mặt.
May mày, trong giây phút sống còn đó...
"Haiz!", một tiếng thở dài đầy già nua chợt vang lên. . Đam Mỹ Hay
Trước mặt Cố Hoàng Sí bỗng dập dờn một tầng sóng gợn tỏa ra xung quanh, một bóng người già cả, nhưng cũng rất cao to xuất hiện. Người đó là một ông lão, trên người mặc một bộ áo thô, tay phải được bao bọc bởi ngọn lửa đỏ rực kéo theo ánh lửa tinh khiết chống lại một quyền của Tô Minh.
"Ầm..."
Một tiếng nổ đáng sợ vang vọng khắp đất trời, gần như đã xé toạc không gian xung quanh thành hàng trăm ngàn khe hở hư không.
Tô Minh và ông già đó đều không lùi lại dù chỉ một bước, ngang sức ngang tài. Song, trong lòng Tô Minh lại hết sức bình tĩnh, thậm chí là đã sớm đoán được. Còn ông già kia thì lại thầm chấn động, hoảng sợ. Ban nãy, một quyền ông ta dùng để cứu con trai mình là Cố Hoàng Tấn cũng chẳng yếu, hầu như đã dùng hết tất cả thủ đoạn, có thể nói là dốc hết sức mạnh để ra tay. Vả lại, ông ta còn là Hồng Thiên tầng ba.
Trong tình huống đó mà còn ngang sức ngang tài? Đúng là khó tin.
Hơn nữa, ông lão có thể xác định, một quyền vừa rồi của Tô Minh chỉ là sức mạnh cơ thể, chứ không hề kết hợp với thủ đoạn khác, nên đó không phải là tất cả sức mạnh của anh. Nói cách khác, sức chiến đấu của Tô Minh còn mạnh hơn Hồng Thiên tầng ba là ông ta. Điều này quả thật là cực kỳ đáng sợ.
Với sức chiến đấu kiểu ấy, tuy vẫn yếu hơn cháu trai Cố Thần của mình rất nhiều, nhưng Tô Minh còn chưa tới 10 ngàn tuổi nữa!
Xét về tư chất thì có vẻ còn mạnh hơn cả Tiểu Thần nhà mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...