Nhạn là cảnh giới bán bộ Hồng, thuộc kiểu một chân ở cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, một chân ở cảnh giới Hồng Minh, cảnh giới này vô cùng bình thường, ít nhất là đệ tử ở Tổng Viện, một nửa, thậm chí là hai phần ba đều có cảnh giới cao hơn Nhạn Nhi, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều, trong các đệ tử của Tổng Viện, người có cảnh giới Hồng Minh tầng ba, tầng năm chỗ nào cũng có thể tìm được.
Nhưng, sức chiến đấu của Nhạn Nhi vô cùng cường đại.
Cường đại đến mức không phù hợp với lẽ thường.
Thời điểm vẫn còn là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, Nhạn Nhi đã có thể treo mấy đệ tử của Tổng Viện có cảnh giới Hồng Minh tầng ba, tầng năm lên đánh.
Có thể nói, Nhạn Nhi có được năng lực chiến đấu vượt cấp vô cùng cường đại.
Nhưng mà, có thể vượt cấp thì cũng có cực hạn.
Dựa theo phán đoán của Mạc Châm Sơn, trước mắt, sức chiến đấu cực hạn của Nhạn Nhi có thể so sánh với võ giả cảnh giới Hồng Minh tầng bảy, thậm chí, cũng có thể so tài một phen với cảnh giới Hồng Minh tầng tám.
Nhưng cho dù có thể.
Cũng không đủ để Chúng Sinh các để vào trong mắt.
Nếu như Nhạn Nhi có thể đột phá thì sao?
Nếu như có thể tiến vào cảnh giới Hồng Minh chân chính thì sao? Cho dù là cảnh giới Hồng Minh tầng một, sức mạnh chiến đấu chắc hẳn là điên cuồng tăng lên phải không? Đến lúc đó, thậm chí là có thể thử khiêu chiến cả Cố Thần.
“Căn cơ võ đạo của Nhạn Nhi là ngọn lửa”, Mạc Châm Sơn bình tĩnh tự hỏi: “Nếu muốn làm cho Nhạn Nhi đột phá trong thời gian ngắn, điều cần thiết nhất chính là một hỏa chủng có cấp bậc cực kỳ cao”.
Ngay sau đó, Mạc Châm Sơn đột nhiên mở miệng nói: “Hoa Vân, La Vũ, Ngô Đằng, lại đây”.
Hoa Vân trong miệng Mạc Châm Sơn tên là Phùng Hoa Vân, chính là đại trưởng lão đương nhiệm của Tổng Viện, còn La Vũ là lục trưởng lão Tổng Viện, Ngô Đằng là thất trưởng lão Tổng Viện.
Ba người bọn họ đều là người có địa vị cao ở đây.
Đồng thời, ba người này còn có một thân phận khác, chính là đệ tử ký danh của Mạc Châm Sơn. . Truyện Sắc
Năm đó, đệ tử cuối cùng, cũng là đệ tử duy nhất của Mạc Châm Sơn chính là Cố Hoàng Sí nhà họ Cố, sau đó, Cố Hoàng Sí gặp chuyện không may, lão nản lòng thoái chí, mặc dù lúc ấy vẫn là viện trưởng, nhưng cũng không để tâm nhiều đến việc quản lý học viện. Mà ba người Phùng Hoa Vân là sau này lão nhận làm đệ tử ký danh.
Đối với ba người đệ tử ký danh này, Mạc Châm Sơn đương nhiên là không đặt nhiều kỳ vọng vào họ giống như Cố Hoàng Sí, nhưng mà, dù sao cũng là đệ tử ký danh, lão cũng dạy dỗ và truyền thụ cho không ít.
Nói cách khác, năm đó, Phùng Hoa Vân chỉ là một đệ tử ngoại viện bình thường, cho dù có cố gắng đến đâu, may mắn đến đâu, thì hiện tại cũng không thể nào bước chân lên tới vị trí đại trưởng lão Tổng Viện có địa vị cao như thế.
Về phần La Vũ, năm đó, hắn ta đắc tội với một người không dễ chọc, suýt chút nữa đã mất đi tính mạng, cũng may là nhờ có Mạc Châm Sơn mạnh mẽ bảo vệ. Có lẽ bởi vì trước đó lão không thể bảo vệ Cố Hoàng Sí không chút tổn thương nên trong lòng vẫn luôn áy náy, khi gặp được sự việc tương tự, thái độ của Mạc Châm Sơn vô cùng cứng rắn, làm cho người ta có cảm giác không chết không ngừng, mạnh mẽ bảo vệ La Vũ. Mà La Vũ cũng không chịu thua kém, mặc dù hắn ta không phải là người có thiên phú cực kỳ tốt, nhưng lại rất nỗ lực. Hơn nữa, Mạc Châm Sơn lại cho hắn ta các loại tài nguyên võ đạo, võ đại của La Vũ tiến bộ rất nhanh, hiện giờ, cũng đã là tồn tại cấp bậc trưởng lão.
Về phần Ngô Đằng, vốn dĩ, hắn ta chính là yêu nghiệt mạnh nhất, nhưng tính cách lại nóng vội. Năm đó, Mạc Châm Sơn sợ hắn ta lãng phí thiên phú võ đạo của mình cho nên mới nhận hắn ta làm đệ tử, ý muốn dạy dỗ - bồi dưỡng hắn ta thật tốt, nhưng kết quả vẫn kém một chút. Dựa vào thiên phú võ đạo của Ngô Đằng, nếu như phát triển tốt sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí thất trưởng lão Tổng Viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...