Cô ta quả thật đã bị Vưu Thanh Nhi đánh bại hơn chục lần rồi.
Bất luận cô ta có nỗ lực thế nào, có tiến bộ thế nào thì lần nào cũng đều không phải là đối thủ của Vưu Thanh Nhi. Thậm chí, khoảng cách còn càng ngày càng lớn.
Cô ta trước nay chưa từng nghi ngờ thiên phú võ đạo của mình.
Bây giờ, cô ta thật sự cảm thấy bản thân chính là một kẻ vô dụng.
"Không, Thương Tuyết, cô rất ưu tú", Tô Minh chân thành trả lời, trong lúc nói chuyện bèn giơ tay lên, chỉ về phía Vưu Thanh Nhi đứng cách đó không xa: "Ít nhất, ưu tú hơn rất nhiều so với cô ta, cô ta không phải là đối thủ của cô, còn lâu mới phải".
Lời này vừa nói ra.
Trì Thương Tuyết liền hoang mang, mông lung không hiểu.
Xung quanh chiến đài cũng lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Tô Minh như nhìn tên ngốc.
Còn Vưu Thanh Nhi lại cười khúc khích nói: "Này anh, anh là chồng cô ta à? Có lẽ đúng nhỉ? Anh an ủi cô ta cũng được, nhưng ngang nhiên nói xạo như vậy thì vô vị lắm. Thứ vô dụng Trì Thương Tuyết đây ưu tú hơn bổn tiểu thư sao? Bổn tiểu thư không phải là đối thủ của kẻ vô dụng này? Anh chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn", Tô Minh nhìn về phía Vưu Thanh Nhi, gật đầu nói: "Tôi đảm bảo nói, tôi chắc chắn".
Giọng nói của Tô Minh rất lãnh đạm.
Nói rồi, anh giơ tay lên chỉ vào chiến đài dưới chân: "Vưu Thanh Nhi? Không phải gian dối nhiều lần rồi khiến cô không phân biệt được cho rằng thực lực lừa đảo cũng là thực lực của bản thân đó chứ?"
Tô Minh nhắc đến hai từ gian dối, mặc dù sắc mặt của Vưu Thanh Nhi không thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt xinh đẹp rõ ràng lóe lên vẻ hoảng loạn, tiếp theo, lập tức trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, lớn tiếng chửi bới: "Ở đâu ra một tên khốn ăn nói xằng bậy như vậy, cút ra khỏi thành Ly Đỉnh cho tôi, thành Ly Đỉnh không phải là nơi anh có thể làm càn!"
Rõ ràng Vưu Thanh Nhi rất nổi tiếng được lòng người ở thành Ly Đỉnh, lúc này, cùng với tiếng quát của cô ta, dường như đã phải chịu oan ức rất lớn, biển người tới xem quanh chiến đài gần như không hẹn mà cùng lúc phẫn nộ, tức giận gào lên: "Cút! Cút! Cút khỏi thành Ly Đỉnh!"
Từng khí tức đáng sợ nhắm vào Tô Minh, phảng phất như chỉ cần Vưu Thanh Nhi hạ lệnh một tiếng là sẽ không màng tất cả mà liều mạng với Tô Minh vậy.
Cảnh tượng kia nhìn khá đáng sợ, dù thế nào, nếu như mấy chục triệu con kiến cùng xông lên thì e rằng cũng có thể cắn chết một con voi. Huống hồ, những người vây xem xung quanh đài chiến đấu cũng chẳng phải con kiến, trái lại, người có thể ở đây, có thể đến Ly Đỉnh Thành đều là đám yêu nghiệt trẻ tuổi đỉnh cấp chân chính.
Sắc mặt tiểu ma nữ Trì Thương Tuyết không sợ trời không sợ đất lúc này càng trở nên trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy nhích lại gần Tô Minh bên cạnh.
"Nếu không gian lận thì em hoảng cái gì?", Tô Minh lại không hề sợ hãi, khóe miệng anh lộ vẻ nghiền ngẫm, nhìn về phía Vưu Thanh Nhi như thể đã có dự tính trước.
Còn Vưu Thanh Nhi, trải qua chớp mắt hoảng loạn lúc trước, giờ phút này cô ta đã bình tĩnh lại, thậm chí có phần suy ngẫm.
Đúng, Vưu Thanh Nhi cô ta ăn gian.
Ai bảo nơi này là sân nhà của cô ta chứ.
Đúng là cô ta ăn gian đấy, nhưng, chứng cứ đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...