Mơ hồ cô ta cảm thấy, bản thân mình cũng được hay là sư tôn cũng vậy, tựa hồ đều không quá hiểu rõ về Hình sư huynh.
Dễ dàng quỳ gối dập đầu vậy sao?
Lại còn quỳ gối dập đầu với người tựa hồ được coi như kẻ tử thù vừa cướp hết đi tất cả của hắn ta, nhìn thế nào cũng thấy có gì không đúng.
"Không phải có ý đồ gì đó chứ?", Trì Thương Tuyết có chút suy đoán, bất giác muốn nhắc nhở Tô Minh, nhưng vừa định lên tiếng thì lại dừng lại. Dù sao chỉ là một chút cảm giác, không có bất cứ chứng cứ nào, nếu hồ đồ nói ra, ngộ nhỡ đổ oan cho Hình sư huynh, há chẳng phải khiến Hình sư huynh vốn đã rất bi thảm lại càng bi thảm hơn sao? Trì Thương Tuyết lại liếc nhìn Tô Minh một cái, trong lòng hừ lạnh: "Tên khốn đáng ghét này, không phải rất thông minh sao? Mỗi bước đánh cược với bổn tiểu thư đây đều tính toán hết rồi nhỉ, tính kế xong xuôi bổn tiểu thư đây rồi, làm gì có chỗ nào ra dáng một tên ngốc, sao có thể dễ dàng đồng ý với Hình sư huynh chứ?"
Lúc này.
"Được rồi, nhóc Tô, tới sau núi cùng với mấy lão già chúng ta đi, ha ha ha...", lão Trang đột nhiên cười lớn, tựa hồ có chút không đợi được nữa, nắm lấy bả vai của Tô Minh rồi biến mất.
Còn bốn người lão Tống cũng biến mất theo.
Trong mắt mấy Thái Thượng trưởng lão đám lão Trang, Tô Minh bây giờ là một phối phác ngọc, một khối phác ngọc chí bảo vô thượng. Làm sao có thể chờ đợi để mài giũa được?
Chỉ mong đem toàn bộ tích lũy liên quan đến thể tu võ đạo của bản thân truyền thụ hết lại cho Tô Minh.
Bọn họ không hề muốn tìm hiểu xem Tô Minh là người ở đâu, có bối cảnh gì? Sao lại yêu nghiệt như vậy? Vì sao lại đến thành Kiếp gõ chuông? Những thứ này đều không cần tìm hiểu.
Đổi lại nếu là cao tầng của Kiếp tông như Trì Chân Phong thì đại khái sẽ đi điều tra một chút, bằng không cũng không dám móc tim móc gan ra để bồi dưỡng Tô Minh!
Nhưng năm vị Thái Thượng trưởng lão lão Trang đây không như vậy, tâm tính của năm người bọn họ lại là kiểu gặp được một viên ngọc quý chí bảo thì trực tiếp kích động hưng phấn, không vì Kiếp tông cũng được, không vì bất cứ thứ gì cũng kệ, chỉ là muốn mài giũa, dạy dỗ, chỉ vậy mà thôi, mục đích rất thuần túy.
Cũng dễ lý giải, năm người lão Trang đều đã sống hàng tỷ năm rồi, hiện nay đến đệ tử cũng không có, thà ít mà chất đúng là cái giá phải trả xứng đáng.
Vốn cho rằng cả đời này cũng sẽ không có được một đệ tử, không ngờ... cho nên, còn cần suy nghĩ đến những thứ khác nữa không?
Đi tới phía không gian sau núi, Tô Minh biết được tên họ của bốn bị Thái Thượng trưởng lão còn lại từ lão Trang, một người là lão Tống, chính là đối thủ một mất một còn của lão Trang, hai người luôn đối đầu nhau, đương nhiên là kiểu đối đầu tỉnh táo tương tích, còn lại là lão Tiền, lão Hoàng và lão Chu.
"Nhóc Tô, sở trường của lão già tôi đây là tu luyện tứ chi bách hài", lão Trang đắc ý nói: "Chỉ cần cậu có thể chịu khổ được, tôi đảm bảo trong thời gian ngắn có thể giúp cường độ tứ chi bách hài của cậu lên một tầm cao mới".
Trong lúc nói chuyện, lão Trang chỉ về phía lão Tống nói: "Lão khốn này sở trường là cận chiến, năm đó, vào thời đại đó, danh hiệu tự xưng của ông ta là chiến thần cận chiến, mặc dù đa số đều là thổi phồng, nhưng cũng quả thực có chút bản lĩnh, ông ta sẽ phụ trách hướng dẫn cận chiến cho cậu".
“Lão Trang, ngậm cái miệng thối của ông lại đi, danh hiệu chiến thần cận chiến năm đó của lão tử được công nhận công khai, sao có thể nói là chém gió ra được?", lão Tống lập tức thổi râu trợn mắt nói.
Vừa thấy lão Trang và lão Tống có xu hướng bắt đầu cãi nhau, lão Tiền vội vàng khuyên ngăn: "Đừng cãi nữa, không sợ nhóc Tô cười cho à".
Lão Tiền rất hiền lành, dáng người có chút ục ịch, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rất dễ gần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...