“Cậu nói xem? Nhóc con, chuông Kiếp này không phải là thứ mà cậu có thể gõ, bớt sỉ nhục chuông Kiếp!”, lão Trang quát mắng.
Cùng với lời quát mắng của lão Trang.
Trên sân Kiếp, ngay lập tức không ít người cũng nhao nhao lớn tiếng quát: “Phải đó, một tên khí tu, tay chân lèo khèo mà cũng xứng để gõ chuông Kiếp?”
“Ông Trang à, anh Tô đã nói rồi, anh ấy chắc chắn nện vỡ chuông Kiếp đó, con tin vào thực lực của anh Tô, ông chớ có coi thường người ta!”, Trì Thương Tuyết hừ một tiếng, như thể đang giận dỗi, bảo vệ Tô Minh vậy.
Nhưng lời này, chết tiệt!
Rõ ràng là đem Tô Minh lên giàn hỏa thiêu mà.
“Con khỉ khô, nện vỡ chuông Kiếp sao? Lão còn không làm được!”, lão Trang ngay lập tức dựng râu trợn mắt, thanh âm tựa như một con rồng khổng lồ cuồn cuộn trên bầu trời, tựa như quái vật khổng lồ thời hoang cổ vừa thức giấc, trực tiếp quát: “Thằng nhóc kia, lão không muốn ỷ lớn hiếp bé, vậy nên, vẫn chưa động thủ, trước khi lão còn chưa động thủ, cút cho lão, cút ra khỏi thành Kiếp, cút ra khỏi thành Kiếp!”
“Cút! Cút! Cút!”, trên sân Kiếp là tiếng người huyên náo.
Trì Thương Tuyết rất vui, nhìn Tô Minh, trên nét mặt là sự áy náy, nhưng tận đáy lòng thì lại là sự thích chí và đắc ý, cô đang chờ Tô Minh bị dọa sợ, không nhịn được nữa, phải, rất muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng khốn đốn của Tô Minh.
Nếu như Tô Minh ngay cả gõ chuông cũng không dám nữa, vậy thì hay rồi, không phải sẽ bị chế giễu, bị làm cho nhục nhã mà ói ra máu sao?!
Ai bảo anh chọc giận cô đây?
Ai bảo anh muốn cua cô đây?
Ai bảo anh nói năng lỗ mãng?
Song….
Điều khiến Trì Thương Tuyết kinh ngạc và khó hiểu là Tô Minh, đừng nói là sợ hãi, khủng hoảng, thậm chí chút cảm xúc không ổn định cũng đều không có.
Ngược lại còn mỉm cười, lại thấy Tô Minh nhìn chằm chằm lão Trang, nói: “Tiền bối, có đôi khi, không có chuyện gì xảy ra, cũng nên chờ một chút, ngộ nhỡ bị tự vả thì sao? Chuông Kiếp này đâu có quy định ai không được gõ, bất kì ai cũng đều có thể gõ. Sao vậy, tiền bối là đang sợ tôi sẽ gõ nát chuông Kiếp sao?”
“Gõ nát! Được, nhóc con, cậu gõ! Nếu cậu có thể gõ nát, lão liền sẽ quỳ xuống gọi cậu là cha! Nhưng nếu không gõ nát được, vậy thì, lão sẽ cưỡng chế dẫn cậu đi. Trong một triệu năm tới, cậu chỉ có thể ngày ngày ở cùng với một chỗ với đống phân của thú ở Kiếp tông…”
“Tiền bối, đây là muốn đánh cược sao?”, Tô Minh hỏi ngược lại.
“Cậu có thể nghĩ như vậy!”, lão Trang thật sự đã bị chọc tức đến mức suýt chút muốn chửi thề, đã từng gặp qua kẻ não tàn, đã từng gặp qua kẻ phách lối, đã từng gặp qua kẻ ngu dốt, thế nhưng cũng chưa có ai dám nói gõ nát chuông Kiếp!
Gõ nát chuông Kiếp?
Trong lịch sử, chuông Kiếp đến cả chuyện bị một gõ phát ra chín âm còn chưa từng xảy ra, chứ đừng nói là gõ nát.
Người mạnh nhất trong lịch sử Kiếp tông cũng không thể làm được!
“Nếu đã là đánh cược, tôi cả gan thay đổi quy ước một chút. Dù sao, tôi thắng, để tiền bối quỳ xuống gọi là cha thì cũng không có ý nghĩa gì, tôi là người kính già yêu trẻ, không nỡ nhìn ông lão người quỳ xuống gọi mình một tiếng cha. Nếu như tôi thắng, tiền bối chỉ cần đồng ý với tôi hai chuyện là được!”
“Nói đi, hai chuyện gì?”, giọng của lão Trang có chút run run vì tức giận, nếu không phải bởi vì không muốn ỷ lớn hiếp bé, thì lúc này, e rằng ông ta đã động thủ cả trăm lần không ngớt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...