“Anh Cố, không biết đã xảy ra chuyện gì? Là... là do tôi không dạy dỗ đồ nhi, không biết tốt xấu trêu chọc phải quý tông sao? Nếu là vậy, thì tôi chắc chắn sẽ nghiêm trị Bùi Kình”. Vị tông chủ Đạo Hằng tông dường như đang lấy lòng và cầu xin.
“Đừng có nói nhảm, đồ nhi của ông muốn chọc đến hồng nhan tri kỷ của thằng nhóc họ Tô này nên hắn chắc chắn phải chết, có hiểu không? Chuyện ông nên lo lắng bây giờ là Đạo Hằng tông của ông có chịu được ảnh hưởng do vị đồ nhi này gây ra hay không. Tôi rất muốn đến Đạo Hằng tông của các người một chuyến, tất nhiên là mang theo Thao Thiết của nền văn minh”. Cố Hoàng Sí còn chưa kịp nói, lão tổ Bành Cửu đã liếc nhìn người đàn ông trung niên trong không gian kính, quát lên, giống như người lớn đang mắng nhiếc trẻ con.
Rất bá đạo.
Không hề kiêng nể ai.
Còn sắc mặt của tông chủ Đạo Hằng tông lại tái nhợt, cơ thể run rẩy, cảm thấy sợ hãi.
Vô cùng kinh khủng.
“Tiền... tiền... tiền bối, ông cứ coi như vãn bối nói xạo đi, tên đồ nhi này của vãn bối gieo gió gặt bão, ông muốn giải quyết thế nào thì giải quyết như vậy, mong tiền bối tha cho Đạo Hằng tông! Tôi... Đạo Hằng tông của chúng tôi vô tội”. Giọng nói của vị tông chủ Đạo Hằng tông kia run lên, ông ấy đã bị dọa sợ, cực kỳ sợ hãi.
“Lượn đi!”, lão tổ Bành Cửu khoát tay áo.
“Vâng vâng vâng…”, tông chủ Đạo Hằng tông mau chóng rời đi, không gian kính liền biến mất.
Hiện giờ, trên sân võ đạo lại càng thêm yên lặng.
Yên lặng đến mức kỳ lạ!
“Người anh em, tôi... tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi bị quỷ ám... tha... tha cho tôi với”, giây tiếp theo, Bùi Kình đột nhiên quỳ xuống.
Đúng thế, Bùi Kình - kẻ mà một giây trước còn lạnh lùng, ngang ngược, cao cao tại thượng, nhìn tất cả bằng nửa con mắt liền quỳ xuống.
Bùi Kình dập mạnh đầu xuống đất.
Giọng nói có chút nức nở.
Không chỉ hắn, những người của Đạo Hằng tông đến cùng Bùi Kình, bao gồm cả lão già đầu trọc cũng quỳ xuống, run rẩy van xin.
“Nam Phượng Vân, tôi không hề chết trong tay bà lão Trầm Yên, cũng không hề chết trong tay đội trưởng Tần, có phải bà thất vọng lắm không?”, Tô Minh nhìn về phía đám người Bùi Kình, tiếp theo nhìn về phía Nam Phượng Vân, lạnh lùng hỏi.
Nam Phượng Vân sớm đã bị dọa sợ đến mức cứng đơ như pho tượng.
Đầu óc bà ta ong ong nên cũng không thể nói được gì cả.
Một lúc lâu sau, Nam Phượng Vân mới nói với một giọng điệu dị thường: “Có thể... có thể cho tôi biết, bây giờ... cậu đang là thân phận gì không?”
“Thân phận gì à? Nói thế này đi, ba lão già chúng tôi có thể chết, viện trưởng cũng có thể chết, Hạp Tự chúng tôi cũng có thể bị tiêu diệt, nhưng ai dám động đến một cọng tóc của thằng nhãi Tô, thì cứ thử xem!”, lão tổ Hoành Nhất nói.
Nam Phượng Vân sợ hãi đến mức không còn chút sức lực nào.
Bà ta liền quỳ xuống mặt đất.
Sau đó, Nam Phượng Vân như nhớ ra điều gì đó, bò đến bên cạnh Trần Chỉ Tình, ôm lấy chân Trần Chỉ Tình, nói: “Chỉ Tình, con... con... con cầu xin cho mẹ với! Mẹ sai rồi, là mẹ bị quỷ ám, mẹ sai rồi...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...