Đỉnh Cấp Tông Sư FULL

Đúng… Đúng là hống hách, tự tin đến mức này rồi sao?

“Hắn…”, Nguyên Bảo toàn thân run rẩy đến nỗi không kìm chế nổi, lúc này không biết dùng từ gì để diễn tả nỗi chấn động của mình.

“Mày sẽ phải trả giá cho sự tự phụ của mày. Mày… Cho tao cơ hội thì tôi cũng cho mày biết thế nào là tuyệt vọng?”, từ xưa đến nay đây là lần đầu Lâm Qua bị sỉ nhục như này. Một cảm giác khó tả khiến sắc mặt hắn đỏ ửng, mắt xuất hiện tia máu. Hắn nhìn Tô Minh, khàn giọng nói.

“Ha ha… Ha ha…”, Dư Mộc Dưỡng trên sân võ đạo cười lớn, hoàn toàn mất kiểm soát. Lâm Qua thoát khỏi cõi chết? Cảm giác này đúng là vui quá đi! Nếu chiến đấu xa thì chắc chắn Lâm Qua là vô địch rồi!

Thằng nhóc chưa đến 30 tuổi kia nhất định sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng nực cười của nó.

“Đừng nhiều lời nữa! Nếu tôi là anh thì sẽ làm vết thương hồi phục nhanh chóng. Đợi lát nữa tôi muốn giết anh ở tâm thế đó hơn”, Tô Minh nói.

Lại càng hống hách hơn?


Ngông cuồng quá mức!

Trước đó chiến đấu xa Lâm Qua đã khiến anh bất ngờ, đã kích hoạt được kho tàng huyết mạch sục sôi, đúng là lãi lớn. Vì vậy Tô Minh rất muốn như thế nữa.

Cận chiến mà giết chết Lâm Qua thì chẳng phải là lãng phí lắm sao?

Ngộ nhỡ, Lâm Qua lại cho mình chút áp lực và niềm vui bất ngờ thì sao? Kho tàng huyết mạch lại một lần nữa bùng nổ?

Nhưng kỳ vọng này có lớn quá không? Ha ha… Điểm này thì Tô Minh chưa dám chắc. Tô Minh có đủ tự tin để sau này được gặp lại Thiên Nữ ở nền văn minh cấp chín không?

Một giây sau, Lâm Qua nhét một đống đan dược vào miệng mình. Bất cứ viên thuốc nào Lâm Qua lấy ra đều là đan dược trị thương siêu đẳng cấp, rất khó định lượng được giá trị của nó.

Sau khi nuốt vào, vết thương của Lâm Qua hồi phục nhanh chóng. Tất nhiên điều này cũng có liên quan đến Kim Ma Thể của hắn.


“Thằng nhóc này… Điên thật rồi!”, nhìn thấy Tô Minh đang đợi Lâm Qua hồi phục rồi mới ra tay thì Cố Hoàng Sí không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này của mình thế nào.

“Viện… Viện trưởng! Người nói rất đúng, con còn lâu mới bằng được Tô Minh. Trên thế gian này, chỉ nói riêng thiên phú võ đạo thì chắc không ai bằng được cậu ấy, chẳng trách mà viện trưởng lại nhận cậu ấy làm đệ tử”, Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, trong giọng nói đầy vẻ sùng bái với Tô Minh.

Cô ta thật sự phục rồi!

Đây là cảm xúc xuất phát từ trong tâm!

Kể cả lúc này Tô Minh đang đợi đối phương hồi phục, mặc dù thoạt nghe có chút ngông cuồng nhưng Nguyên Bảo vẫn tràn đầy niềm tin.

Cố Hoàng Sí cười khổ một cái. Mặc dù theo như ông ấy thấy, thiên phú võ đạo của Tô Minh đúng là mạnh hơn Nguyên Bảo nhưng nói thật, trước đó ông ấy không hề cảm thấy cách biệt quá lớn, cùng lắm là năm ba lần thôi. Nhưng hiện giờ… Đâu chỉ có thế? Chắc phải mấy trăm lần chăng?

“Hình như bổn tọa đã làm một việc rất đúng!”, Cố Hoàng Sí thầm nghĩ. Nhớ lại, điều khiến ông tự hào nhất trong cuộc đời này chắc là quyết định nhận Tô Minh làm đệ tử.

Rất nhanh, vết thương của Lâm Qua đã hoàn toàn hồi phục.

Nhất thời, không khí trên sân võ đạo lại căng thẳng hơn rất nhiều. Ngạn Tự hay Hạp Tự đều có rất nhiều người lặng lẽ và tự giác lùi về sau để nhường lại không gian ở giữa cho Tô Minh và Lâm Qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui