Vị viện trưởng đại nhân này ngược lại cũng thật kiên trì.
Hơn nữa, Tô Minh cũng chắc chắn lão già kia khẳng định rất ủng hộ bản thân có thêm một vị sư tôn nữa, chỉ cần có thể trợ giúp anh có tiến bộ trong võ đạo, e rằng ông ấy sẽ giơ cả hai tay lên ủng hộ.
“Đồ nhi Tô Minh ra mắt sư tôn!”, hít một hơi thật sâu, Tô Minh cuối cùng vẫn là đồng ý, rốt cuộc Cố Hoàng Sí cũng rất có thành ý, đương nhiên bản thân cũng không ra vẻ lập dị nữa.
“Ha ha ha ha…”, Cố Hoàng Sí cười to, vô cùng hài lòng và mừng vui.
Sau đó.
“Nhóc Tô, đừng bài xích”, Cố Hoàng Sí khẽ dơ tay.
Một tia thần hồn thông tin được rót vào trong thần hồn thức hải của Tô Minh.
Vô cùng to lớn!
Siêu cấp to lớn!
“Đây là một chút lĩnh ngộ và cảm ngộ của ta trên phương diện kiếm đạo, con có thể tham khảo, lĩnh hội chắc hẳn sẽ có thu hoạch, nhớ lấy, chỉ có thể tham khảo, lĩnh hội, chứ không thể tiếp nhận toàn bộ, bất kỳ một tu giả võ đạo nào cũng cần phải có con đường võ đạo cho riêng mình, đặc biệt là kiếm tu, của người khác sẽ mãi mãi là của người khác”, Cố Hoàng Sí nói lời thấm thía.
“Vâng”, Tô Minh nặng nề gật đầu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Thu hoạch bội thu.
Anh không biết Cố Hoàng Sí mạnh mẽ đến mức nào?
Bởi nhìn không thấu, cảm nhận cũng không ra.
Tuy nhiên, thông tin kiếm đạo mà Cố Hoàng Sí ban tặng cho bản thân lớn mạnh đến dọa người… ắt hẳn sẽ không để bản thân thất vọng.
“Sư tôn, đồ nhi có một yêu cầu quá đáng”, Tô Minh tạm thời đè nén lại ham muốn muốn lập tức lĩnh hội thông tin kiếm đạo này, do dự một lúc rồi nói.
“Con đang nói đến ba vị bóng hồng này sao?”, Cố Hoàng Sí nhìn về phía ba người Tống Cẩm Phồn.
“Vâng, thưa sư tôn”, Tô Minh gật đầu.
“Phương diện kiếm đạo của cô không tồi, có thể gia nhập học viện Kỷ Nguyên”, Cố Hoàng Sí nhìn về hướng Tống Cầm Phồn nói, rồi lại nhìn sang Tiêu Nhược Dư: “Sát đạo của cô cũng không kém, có thể gia nhập học viện Kỷ Nguyên”.
Cuối cùng, Cố Hoàng Sí nhìn Lam Tuyết: “Võ đạo của cô…”
Ông ta chau mày.
“Tiền bối, tôi… thiên phú võ đạo của mình, tôi biết là rất kém, tôi…chí hướng của tôi không nằm ở võ đạo, mà là trên thương đạo”, Lam Tuyết vội vàng nói, sau đó nhìn về phía Tô Minh: “Tô Minh, em chắc chắn phải trở lại thương hội Vạn Bảo, em sẽ không gia nhập học viện Kỷ Nguyên nưã, em có lý tưởng của riêng mình”.
Tự đáy lòng Cố Hoàng Sí lẩm bẩm một câu: nguyên nhân tôi cau mày không phải là do tài năng võ đạo của cô không đủ để gia nhập học viện Kỷ Nguyên, nếu vì nguyên nhân thiên phú võ đạo, nể mặt đồ nhi Tô Minh, cho phép cô trở thành học viện của học viện cũng không phải là không thể, nguyên nhân tôi cau mày là do khí tức của cô, dường như… dường như là cô sở hữu loại thể chất hiếm gặp trong truyền thuyết!
Cố Hoàng Sí không nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...