Thậm chí, Tô Minh còn không cần dùng kiếm tâm hay kho tàng huyết mạch để quan sát, chỉ dùng thần hồn khủng bố đã có thể chỉ ra mấy cái điểm yếu trên kiếm thể của Tiêu Quân.
Tiêu Quân đã sắp tẩu hỏa nhập ma.
"May mà đã gặp lại Cẩm Phồn, không thì cứ thế, lâu dần e rằng cô ấy cũng sẽ bị sư tôn của mình cướp lấy kiếm thể", Tô Minh có chút nghĩ mà sợ, thế giới võ đạo quá nguy hiểm và tàn khốc, Cẩm Phồn lại rất ngây thơ.
Sau đó, Tô Minh lại nghĩ đến một vấn đề đó là mẹ của Chỉ Tình!
Theo lời Cẩm Phồn thì bà ta chính là một cao thủ đỉnh cấp, là người đứng đầu một nền văn minh cấp ba mạnh nhất trong liên minh văn minh. Thậm chí, mẹ của Chỉ Tình, cũng là dì Nam trong miệng Cẩm Phồn còn từng ngồi lên vị trí minh chủ liên minh văn minh.
So với Tiêu Quân thì dì Nam kia chắc chắn phải mạnh và thần bí hơn không biết bao nhiêu lần. Một khi như thế, bà ta chắc hẳn nên biết rõ về Tiêu Quân.
Hơn nữa, nếu Tiêu Quân quen dì Nam, dì Nam lại đưa Cẩm Phồn đến Vô Lượng kiếm thành tu luyện kiếm đạo. Vậy thì, bà ta chắc chắn đã gặp Tiêu Quân, mà chỉ cần gặp thì sao lại không thể cảm giác được việc Tiêu Quân chìm đắm trong việc cướp đoạt kiếm thể của người khác cơ chứ? Đã thế còn đưa Cẩm Phồn tới, là định để cô ấy đi tìm chết sao?
"Dì Nam à, ha ha... mong là những điều tôi đoán đều là giả, không thì dù bà là mẹ của Chỉ Tình, tôi cũng sẽ khiến bà chết không chỗ chôn".
Người cũng có vảy ngược, nếu dì Nam kia chèn ép, gai mắt, chơi vài trò mèo tách mình và Chỉ Tình ra cũng không sao, đó là chuyện bình thường. Bà ta là mẹ của Chỉ Tình, mình bị người ta ghét, không muốn con gái qua lại với mình thì cũng tạm chấp nhận được. Dù sau này, thực lực của mình có tăng lên thì cũng sẽ không giết bà ta. Nhưng nếu từ đầu đến cuối, dì Nam kia đều muốn hãm hại và giết mình, vậy thì...
Tô Minh suy nghĩ rất nhiều.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Nếu có ai có thể nhìn xuyên qua da thịt và khung xương của Tô Minh để nhìn vào trong cơ thể anh, thì có thể thấy lúc này, kiếm tâm càng lóng lánh ánh tím, biến hóa đa dạng kỳ ảo, lặng lẽ xoay tròn. Vả lại, có vẻ kiếm tâm đã càng trở nên khăng khít hơn với kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới.
Trước đó, suy cho cùng chỉ là hai ông lớn cây Thế Giới và kho tàng huyết mạch chăm sóc cho đàn em kiếm tâm, dẫn đàn em chơi và chia cho chút lợi ích... Dù sao cũng thuộc quản lý của Tô Minh. Mà giờ, kiếm tâm đã có chút tư cách xếp ngang hàng với hai ông lớn.
Đột nhiên, cơ thể Tô Minh run lên, kiếm nguyên như hóa thành chất lỏng chui ra khỏi lỗ chân lông của anh!
Nó cực kỳ đậm đặc, mỗi một giọt kiếm nguyên đều có thể chèn ép và chém đứt một nền văn minh, mạnh đến đáng sợ, y như nằm mơ.
May mà sau đó, Tô Minh đã vận chuyển kiếm tâm khống chế được nó.
"Kiếm nguyên mới lên nhị đoạn nên có chút không khống chế được", Tô Minh vui vẻ lẩm bẩm.
Đúng vậy! Kiếm nguyên đã đột phá nhất đoạn tiến vào nhị đoạn sơ kỳ.
Mà hai cảnh giới ấy có gì khác nhau?
Kiếm nguyên nhất đoạn có thể xem một một cây cung thì nhị đoạn chính là một cây súng.
Trên nguyên lý thì cũng đều bắn ra một kích trí mạng! Nhưng tốc độ, sức công phá lại khác nhau hoàn toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...