Hơn nữa, điều khiến Huyền Diễm Thiên Lan muốn ói máu, tức giận suýt nữa tẩu hỏa nhập ma chính là, Tô Minh không những làm loạn lễ chọn kiếm của cô ta, mà còn khiến cô ta bị thương vì thanh kiếm đó, để những kinh nghiệm, thu hoạch của cô ta một lần nữa hóa thành hư không.
Huyền Diễm Thiên Lan lại một lần nữa muốn khóc.
Dựa vào cái gì chứ?
Chẳng lẽ đối phương là sát tâm của cô ta hay sao?
Như vậy cũng bắt nạt người khác quá đáng quá đó.
Điều càng kỳ quái hơn chính là, nơi này là Vô Lượng kiếm thành ở nền văn minh cấp ba cách xa nền văn minh cấp hai kia!
Trong khoảng không vô tận, giữa nền văn minh này với nền văn minh khác có khoảng cách rất lớn. Hơn nữa khoảng cách cũng rất xa, 99,99999% nền văn minh, đến cả ba mươi tỷ, năm mươi tỷ nền văn minh cũng có thể không tiếp xúc và giao thoa với nhau, bởi vì, khoảng không quá lớn, cũng như quá vô tận.
Mà cô ta và Tô Minh, chẳng lẽ là nghiệt duyên sao?
Mới có mấy ngày chứ?
Khoảng không mênh mông, vô số nền văn minh, sao có thể gặp nhau lần thứ hai trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Huyền Diễm Thiên Lan căm uất đến mức chỉ hận không thể tập trung học tổ chú tâm kinh, chỉ lo chửi rủa Tô Minh.
Đừng bắt nạt người khác như vậy chứ.
Cũng may, cho dù Huyền Diễm Thiên Lan có tức giận, không cam lòng đến mức nhập ma. Nhưng đến cùng cô ta cũng là truyền nhân thứ nhất của Hồng Mông Thể cấm kỵ, đến cuối cùng cũng là người mang vận mệnh trời sinh, bây giờ, trong đầu vẫn còn sót một tia lý trí.
Chính là dựa vào tia lý trí này...
Trốn!
Chạy trốn mà không quan tâm tất cả mọi thứ.
Nhân lúc Tô Minh không thể để tâm đến cô ta, cô ta muốn trốn.
Chỉ cần chạy trốn thôi, tương lai, mới có cơ hội giết chết Tô Minh, đúng không?
Tất nhiên, sâu thẳm trái tim cô ta cũng đã nổi lên tâm trạng thê lương và bất lực.
Mặc dù vừa rồi cô ta không giao thủ với Tô Minh.
Nhưng chỉ dựa vào việc Tô Minh tùy tiện nắm lấy, thức tỉnh thanh kiếm kia, cũng đủ chứng minh cho dù gần đây cô ta có chu thiên kỳ ngộ, tiến bộ rất nhiều thì e rằng bản thân hiện tại còn kém xa so với Tô Minh.
Không chấp nhận không được.
Huyền Diễm Thiên Lan đang tiến bộ với tốc độ điên cuồng, mà tên Tô Minh đáng chết vạn lần này cũng đang điên cuồng, có khi còn tiến bộ điên cuồng hơn.
Huyền Diễm Thiên Lan muốn một ngày nào đó có thể giết chết Tô Minh, muốn báo thù, còn muốn tiếp tục cố gắng.
Nhưng bây giờ, không đủ!
“Lần sau gặp lại, tôi, Huyền Diễm Thiên Lan thề! Chắc chắn sẽ không chạy trốn như thế này, chắc chắn sẽ không có dáng vẻ như sắp chết thế này, chắc chắn sẽ không chật vật như thế này! Tôi thề!”, Huyền Diễm Thiên Lan thề.
Cô ta chạy trốn rồi.
Tô Minh không quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm.
Bởi vì, khi anh cầm lấy, đánh thức thanh kiếm kia, cũng bắt đầu tiếp nhận kế thừa thanh kiếm đó.
Thanh kiếm, tên là “Vô Lượng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...