Trong tiếng cười ấy của Tô Minh.
"Vèo!"
Thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng lại xuất hiện, bao phủ ở lớp ngoài cùng, hình thành tầng phòng ngự thứ nhất.
Dòng dung nham màu vàng kim khủng bố, cuồn cuộn kia vừa định tấn công tầng phòng ngự thứ hai của Tô Minh là bia Huyền Diệu đã phát hiện phí công một hồi.
"Không thể nào!", giọng nói già nua kia nổi giận, có chút mất bình tĩnh. Ông ta có thể cảm giác được tầng phòng ngự thứ nhất kia của Tô Minh chính là dòng sông được hình thành từ sinh mệnh lực. Lực phòng ngự ấy quả thật rất mạnh, nhưng cũng tiêu hao rất khủng bố, chắc phải mất một lượng lớn sinh mệnh lực mới tạo nên được một lớp phòng ngự. Tô Minh vừa dùng một lần, lẽ nào không phải là nên hao hết toàn bộ sinh mệnh lực gom góp được sao?
Vậy mà còn có thể thi triển lần thứ hai?
"Lão tổ không tin!", giọng nói già nua kia khàn khàn nói, trong cơn giận dữ, dòng dung nham nóng chảy màu vàng kim như biển rộng kia quay cuồng, bắn tung tóe, càng trở nên khủng bố, khí tức hủy diệt và lực phá hoại cũng tăng lên hai ba lần, quả thật là đáng sợ đến rợn người...
"Ông già kia, nếu tôi không cảm giác lộn thì chắc ông đã trả một cái giá lớn mới tạo ra được sức mạnh cỡ đó nhỉ?", Tô Minh khẽ cười, trực tiếp đoán được, có lẽ là một loại như đốt cháy linh hồn. Đương nhiên, với ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm thì thần hồn là vô cùng mạnh mẽ, dù có đốt cháy một chút cũng không đáng kể.
"Rào, rào, rào...", lần này, vì sức mạnh đã tăng lên gấp mấy lần nên lớp phòng ngự do thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng hình thành đã bị ăn mòn một cách kinh khủng, chỉ ngăn cản được hơn 10 giây đã vỡ vụn.
"Cần gì chứ?", song, lần này, lớp phòng ngự của thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng vừa nát, Tô Minh đã ngán ngẩm thở dài, chợt nghĩ, lại thi triển thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng, một lớp phòng ngự lại được hình thành ở bên ngoài tạo thành tầng bảo vệ thứ nhất.
"Khốn kiếp!", giọng nói già nua kia mất bình tĩnh: "Thằng con hoang, mày... mày... rốt cuộc thì mày có bao nhiêu sinh mệnh lực?"
"Tôi nói mình có vô cùng vô tận dùng không hết, ông tin không?", Tô Minh nhàn nhạt nói: "Sao không tiếp tục? Tiếp tục coi!"
Có cây Thế Giới thì sinh mệnh lực sẽ được cung cấp vô cùng vô tận cũng không phải là lời nói khoác.
Tô Minh vừa nói vừa nhấc chân bước về phía trước, mỗi một bước giống như một thanh kiếm sắc bén xé rách biển dung nham nóng chảy đằng trước ra một lối đi đủ để anh đi!
Tô Minh định đi vào sâu trong lòng biển dung nham, có thể nói đây là một suy nghĩ cực kỳ điên rồ...
Rõ ràng có thể cảm nhận được, càng đi xuống thì biển dung nham kia càng nóng, càng ăn mòn, phá hủy một cách điên cuồng hơn. Đơn giản là vì ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm bị nhốt trong tâm dung nham. Càng tới gần chỗ ông ta thì áp lực phải chịu đựng càng lớn.
Tô Minh... Lẽ nào định đi gặp ý chí văn minh của nền văn minh chết Hoang Diệm thật ư?
Anh điên rồi, đúng là điên thật rồi mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...