Lúc này.
Tô Minh chợt cười.
Không nhịn được mà lắc đầu.
“Anh cười gì?”, Huyền Diễm Thiên Lan lạnh nhạt hỏi, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, không hề có chút cảm xúc gì.
“Tôi cười cô có hơi ngu… ngốc, cô không dùng thực lực thật sự sao? Chậc chậc… Làm như vừa nãy tôi cũng dùng thực lực thật sự vậy! Vừa nãy ông đây cũng chỉ là chơi đùa cho thoải mái với cô mà thôi! Cô còn nghĩ thế nào? Nào nào nào nào, chúng ta tiếp tục! Chỉ kết thúc mong cô giết chết được tôi, hoặc là tôi giết chết cô!”, Tô Minh nhếch miệng cười, không e sợ, giọng nói phấn khởi truyền khắp đất trời.
Cảm xúc Huyền Diễm Thiên Lan lạnh lùng đến cực điểm lại bị dao động lần nữa, nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt sâu xa tự như đang muốn nhìn thấu Tô Minh.
Tô Minh cũng chưa dốc hết toàn lực?
Có thể sao?
Lý trí nói cho Huyền Diễm Thiên Lan, chuyện này không thể!
Đương nhiên, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là thái độ Tô Minh không e dè, vô cùng kiêu căng, đã xác định không chết không dừng.
Ngay cả việc tiếc tài, chiêu mộ Tô Minh cũng không cần nữa.
Bằng không, một khi buông tha cho Tô Minh, e là tâm cảnh võ đạo của Huyền Diễm Thiên Lan cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Tô Minh, chỉ có thể chết!
Đã ra quyết định, ánh mắt Huyền Diễm Thiên Lan khẽ loé lên, nâng tay, lập tức xé rách không gian phía trước, phong hoa tuyệt đại, bước ra một bước, đi về phía Tô Minh.
Cùng lúc đó, ngay khi bước ra một bước cũng giơ tay đánh ra một chiêu.
Chỉ tay về phía Tô Minh: “Hồng Mông Hoả!”
“Vù…”
Ngọn lửa lập tức xuất hiện.
Ngọn lửa cũng không được xem là quá lớn, ngược lại có hơi “khiêm tốn”, có chút lập lờ, giống như một trụ sáng, phóng về phía Tô Minh.
Nhưng ánh lửa đó vừa mới xuất hiện trong chốc lát mà vòm trời cao xanh đã trở nên tan chảy, sức mạnh thương thiên vô hạn bắt đầu sụp đổ, mây, linh hồn, quy luật trên trời đều bắt đầu tan chảy.
Hư không vô tận trên trời cũng bắt đầu bùng cháy, càng lúc càng lan rộng, tựa như muốn đốt cháy toàn bộ hư không.
Ở phía xa, hàng ngàn thiên tài kia, cho dù lúc này đã dùng Tiên Nguyên mạnh nhất bao phủ, cho dù đã dùng chí bảo phòng ngự tốt nhất, dù đã cẩn thận tỉ mẩn hơn nữa nhưng bây giờ họ lại đã bị thương nặng vì những ngọn lửa xuất hiện từ đầu ngón tay Huyền Diễm Thiên Lan kia bao phủ và dính lấy, thậm chí là sắp chết!
Cảnh tượng thê thảm.
Điên cuồng kêu la thảm thiết và rút lui, dồn dập khắp nơi.
“Ngọn… Ngọn… Ngọn lửa kia, tên là Hồng Mông Hoả? Ngọn lửa đó hình… Hình như đã vượt qua tiên hoả, đạt đến cấp bậc Bất Diệt Hoả trong truyền thuyết rồi”. Huyền Tinh Bình thì thầm tự nói, lúc này bà ta cũng đã bị thương nặng, căn cơ võ đạo và cả tâm thần võ đạo đều bị thiêu đốt dao động dữ dội, thậm chí ngay cả huyết mạch và Tiên Nguyên cũng bị ngọn lửa xâm nhập vào đã sắp sụp đổ, khoé miệng Huyền Tinh Bình rướm máu, lẩm bẩm, kinh sợ, kính nể hay bất kỳ lời nào cũng không thể hình dung nổi.
Ngọn lửa có cấp bậc, cấp bậc sau tiên hoả chính là Bất Diệt Hoả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...