Kể cả là chạy thì tốc độ cũng vô cùng chậm…
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
…
Mắt thường có thể nhìn thấy đám Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy đã bị đuổi kịp, bị chém nát nội tạng, chém đứt thân người, ngay cả thần hồn cũng bị đánh nát.
Dù sao thì cũng bị hạ gục hoàn toàn.
Sau chừng mấy hơi thở, tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Tô Minh còn đỡ, chứ những người khác trong tấm chắn đỉnh Thần Ma, đặc biệt là những học viên có thực lực yếu trong học viện Hỗn Độn lúc này đều sợ đến nỗi run rẩy không kiểm soát được mình.
“Quá… Quá tàn nhẫn! Đám người của thành Hủy Diệt vì thời gian dài chìm đắm trong bóng tối, những suy nghĩ tiêu cực và sát khí tích tụ hàng tỷ năm nên đã không còn là người nữa rồi, dường như đã tiến hóa thành một loài khác”, Bạch Kiếm lẩm bẩm: “Sức mạnh đã mạnh gấp đôi tu giả võ đạo cùng cảnh giới, sức phòng ngự khủng khiếp hơn cả yêu thú cùng cảnh giới. Càng đáng sợ hơn là tất cả đòn tấn công của họ, bất luận là trảo, quyền, chưởng hay dùng đến rìu, đao, kiếm đều chứa sức ăn mòn khủng khiếp. Chỉ cần bị đánh trúng thì gần như là chết chắc, khéo còn không có cơ hội bị thương”.
Phải nói rằng, mắt nhìn nhận của Bạch Kiếm khá tốt, phân tích rất tỉ mỉ.
“Mà cái này, bốn bà lão kia nếu ra tay sẽ càng mạnh hơn!”, Lô Hư hít sâu một hơi nói.
Trong cảnh tàn sát vừa rồi, quỷ bà bà, Đồ Ngang cùng hai vị thành chủ của thành Hủy Diệt đều chưa từng ra tay, nếu không sẽ càng thêm đáng sợ.
“Cậu Tô, nếu bốn lão già chúng tôi thiêu đốt cơ thể, tinh huyết, tuổi thọ… liều mạng chiến đấu, thuận tiện cố ý kích nổ một số trận pháp trong học viện Hỗn Độn, có lẽ có thể ngăn cản những quái vật này trong thời gian vài nhịp thở, nhân lúc đó cho cậu rời đi!”, Bạch Kiếm hạ giọng nói.
Cũng chỉ còn cách này.
Nếu không một trăm phần trăm sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
Không ai trong số họ có thể sống sót.
Những người này của thành Hủy Diệt quá mạnh, ngay cả cảnh giới Tiên Hoàng trong truyền thuyết cũng góp mặt, cộng thêm việc xuất thế, đã không còn bất kỳ áp chế nào nữa, họ có thể phát huy hoàn toàn thực lực cùng lực chiến đấu khiến người ta phải tuyệt vọng cùng cực.
Nguyện ước xa xỉ duy nhất của bốn vị thái thượng trưởng lão Bạch Kiếm lúc này chính là Tô Minh có thể sống sót, chỉ cần anh sống, với thiên phú của minh, tương lai còn có cơ hội báo thù thành Hủy Diệt.
“Đúng vậy, anh, anh.. đi đi!”, Tô Ly cũng nặng nề gật đầu, bao gồm cả mấy người Phong Vũ Vân, cũng đều là dáng vẻ xem cái chết như không, họ không phải kẻ ngốc, đều có tầm nhìn vào đầu óc, họ đều biết đám quái vật của thành Hủy Diệt trước mắt này rốt cuộc mạnh mẽ tới đâu, cũng như liệu có còn đường sống hay không.
Mọi người đều không có ý kiến đối với ý tưởng một mình Tô Minh sống tiếp.
“Đúng vậy! Tô Minh, anh nhất định phải sống sót, tương lai vì chúng tôi mà báo thù!”, những học viên cùng quản lý cấp cao khác của học viện Hỗn Độn cũng nặng nề gật đầu, Tống Xạ Sơn có chút mừng vui thanh thản, suy cho cùng, học viện Hỗn Độn cũng không phải dạng tham sống sợ chết như đám người Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn kia.
“Ừm, tôi dọn dẹp một chút đám rác rưởi trước mắt là được, vô cùng đơn giản, tôi rất mạnh, là thực đó”, Tô Minh sờ sờ mũi, nói: “Các vị trước tiên cứ chờ trong lồng của đỉnh Thần Ma này, ngồi đó quan sát, coi như xem kịch, tôi ra ngoài dọn rác trước”.
Dứt lời cũng không để mọi người có thời gian phản ứng lại, Tô Minh liền sải bước, trực tiếp rời khỏi đỉnh Thần Ma!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...