Không khí tiếp tục rơi vào trầm lặng, đến sau một trăm hơi thở…
“Két!”, tấm chắn tiên nguyên mà trước đó đám Bạch Kiếm và Lô Hư tạo nên, giờ đây đều vỡ vụn.
Điều này cũng là bình thường…
Dù sao thì thực lực của đám Bạch Kiếm chỉ ở cảnh giới Tiên Vương. Trước đó khi đám Quỷ bà bà chưa xuất hiện thì tấm chắn này dùng để chắn lại khí tức và tử khí của đám quái vật của cô gái áo đỏ cầm roi đầu rắn.
Nhưng hiện giờ, sau khi đám Quỷ bà bà xuất hiện thì khí tức và tử khí đều mạnh gấp chục lần, vì vậy tấm chắn tiên nguyên của đám Bạch Kiếm không thể đỡ nổi.
Cũng đúng lúc này, Tô Minh giơ tay lên chỉ một cái vô cùng nhẹ nhàng, không tiêu hao chút năng lượng nào mà có thể lập lại một tấm chắn khác.
Nhưng đây không phải là tấm chắn tiên nguyên mà là tấm chắn đỉnh Thần Ma.
Tấm chắn đỉnh Thần Ma này không lớn, vừa đủ bao trùm được 1/3 học viên và lãnh đạo của học viện Hỗn Độn như Tô Ly, Phong Vũ Vân, Mộng Li Khinh Đàn, Tống Xạ Sơn.
Còn 2/3 còn lại như đám Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn trước đó bắt nạt Tô Ly và cả đám người đập nát đại trận linh mạch số 4 và ủng hộ Trì Tiêu, tất cả đều nằm ngoài tấm chắn đỉnh Thần Ma.
“Tô Minh! Cậu… Cậu… Sao cậu có thể như vậy?”, Lưu Mộc Sàn kinh hãi rống lên, giọng nói run rẩy, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, gần như sợ ngất đi.
Bởi lúc này không có tấm chắn bảo vệ nào, cảm giác này quá nguy hiểm, phải đối đầu trực diện với những quái vật của thành Hủy Diệt rồi.
“Thật sự xin lỗi! Thực lực của tôi có hạn, vì vậy tấm chắn bảo vệ của tôi có hạn, chỉ có thể bảo vệ mấy người này thôi. Phó viện trưởng Vương, phó viện trưởng Lưu hãy cầu cứu cậu chủ Trì đi, có lẽ anh ta có thể bảo vệ được mọi người”, Tô Minh nghiêm túc nói.
Đám người Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy đều như sắp ngạt thở, phẫn nộ và kinh hãi…
Nhìn kìa! Nghe kìa! Tô Minh đang nói cái quái gì vậy? Đi cầu cứu Trì Tiêu? Đi đâu cầu cứu bây giờ? Xuống suối vàng địa phủ sao? Cậu chủ Trì Tiêu đã bị đánh chết rồi thây?
Đúng lúc này, đám quái vật do Quỷ bà bà dẫn đầu đều nhếch mắt lên nhìn chằm chằm vào đám Lưu Mộc Sàn, Vương Thừa Quy với ánh mắt tàn nhẫn, khát máu và tàn bạo.
Theo như bà ta thấy, muốn rửa máu toàn bộ học viện Hỗn Độn thì không được bỏ qua bất cứ kẻ nào, bao gồm cả đám Lưu Mộc Sàn.
Hiện giờ, đám Lưu Mộc Sàn không có tấm chắn bảo vệ thì chỉ cần giơ tay lên một cái là có thể giết chết, há miệng ra là có thể uống máu. Đây chẳng khác nào miếng thịt mỡ béo bở tự dâng tới miệng, tất nhiên đám Lưu Mộc Sàn phải xử lý trước tiên rồi? Đợi ăn xong miếng thịt này thì sẽ đi gặm miếng xương khó gặm như Tô Minh.
Một giây sau…
“Rầm, rầm, rầm…”, những quái vật do cô gái áo đỏ dẫn đầu đột nhiên ra tay xông về phía Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy.
Đám quái vật này ra tay thì cả học viện Hỗn Độn đều có cảm giác như đất trời rung chuyển, vô cùng khủng khiếp.
Đặc biệt là khí tức hủy diệt như núi biển toát ra từ trên người họ, vô cùng bạo lực và tàn nhẫn.
“Đừng…!”, Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn đều kinh hãi đến ngạt thở, tuyệt vọng gào lên, chỉ muốn chạy trốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...