"Tôi nói mà, anh Phù Dịch không phải loại người cướp giật bảo vật của người khác đâu", Ninh Khinh Khinh vui vẻ nhỏ giọng nói với Tô Minh: "Anh nghĩ cách làm bạn với anh Phù Dịch đi, hai người đều là yêu nghiệt đỉnh cấp thì chắc chắn sẽ có tiếng nói chung".
Tô Minh chỉ cười mà không nói.
"Anh Tô, nếu không ngại thì chúng ta cùng nhau tìm hiểu bí cảnh nhé", Phù Dịch lại nói, rồi cười một cách thân thiết, rạng rỡ như ánh Mặt Trời.
"Tô Minh, cẩn thận anh ta nhé, anh ta không tốt bụng như vậy đâu", Huyền Sơ Tình cảnh giác, nhỏ giọng nói.
"Nếu tôi ngại thì sao?", Tô Minh nhìn Phù Dịch đáp: "Dù gì tôi cũng có rất nhiều bảo bối trên người, nên chẳng có cảm giác an toàn tý nào, đúng không nào?"
Ninh Khinh Khinh sốt ruột, định nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại im lặng, đúng thế! Trên người có nhiều bảo bối như vậy! Không có cảm giác an toàn là bình thường! Có điều, tên khốn Tô Minh chắc chắn đã hiểu lầm anh Phù Dịch, anh ấy không phải loại người như thế!
"Anh Tô nghi ngờ là bình thường", Phù Dịch cười, chợt nghĩ, một chiếc nhẫn không gian bèn xuất hiện trong tay hắn ta: "Vậy đi! Bảo bối do sông Tiên ban tặng là một gánh nặng với anh Tô, khiến anh sống mà không cảm thấy an toàn. Thế hay là, tôi giúp anh gánh vác nó nhé! Đương nhiên, tôi cũng sẽ không để anh Tô thiệt thòi, mà sẽ dùng 3 triệu tiên linh hạ phẩm trong chiếc nhẫn không gian này mua lại, số tiên linh kia cũng không phải một con số nhỏ!"
Hắn ta vừa nói xong.
Đám Từ Nhứ, Từ Kháng ở đằng xa chợt ngẩn ra, nhưng, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Mà Ninh Khinh Khinh lại ngẩng phắt đầu lên, nhìn Phù Dịch: "Anh Phù Dịch, anh..."
Cô ta cực kỳ kinh ngạc.
Tại sao lại thế?
Anh Phù Dịch cũng muốn cướp ư?
Tô Minh còn chưa kịp mở miệng, Phù Dịch đã nói tiếp: "Anh Tô này, anh rất mạnh, thật đó, phải là một yêu nghiệt đỉnh cấp ấy chứ! Nhưng anh có biết một yêu nghiệt sẽ đặt cái gì lên đầu không? Đúng thế, chính là mạng sống, chỉ khi còn sống thì tư chất võ đạo khủng bố ấy mới phát huy tác dụng được".
Hắn ta đe dọa một cách trắng trợn.
Tô Minh không nói gì, mà là ngắm nghía bàn tay nhỏ bé của Huyền Sơ Tình, mỉm cười, yên lặng nhìn Phù Dịch biểu diễn.
"Thế nhưng, anh Phù Dịch à, sông Tiên tặng cho Tô Minh mà, anh...", Ninh Khinh Khinh muốn khuyên gì đó, lại bị Phù Dịch ngắt lời: "Khinh Khinh, em còn nhỏ, chẳng hiểu gì hết".
Ninh Khinh Khinh im lặng, đôi mắt xinh đẹp chợt tối đi.
Trước đây, cô ta vẫn cảm thấy anh Phù Dịch vô cùng dịu dàng, ấm áp, tư chất cao đến kinh người, thực lực mạnh một cách đáng sợ, còn đối xử với mình rất tốt. Thậm chí, cô ta còn có chút thiện cảm và hơi dao động trước sự theo đuổi của Phù Dịch. Không thì sẽ chẳng gọi Phù Dịch là anh Phù Dịch.
Nhưng mà... trước mắt... có vẻ như bộ mặt thật của Phù Dịch cũng không phải như những gì mình thấy, hắn ta rất biết cách giả vờ.
Chắc những gì anh Phù Dịch thể hiện ra trước mặt mình chỉ là mặt ngoài nhỉ?
Mình là một cô ngốc thật sao? Ninh Khinh Khinh tự hỏi.
Phù Dịch thở dài, nói tiếp: "Anh Tô, quy tắc không gian và thần thông không gian của anh đúng là lợi hại, khiến người ta kính nể thật. Nhưng, nếu tôi muốn thì có thể dùng Thôn Phệ Tiên Thể để cắn nuốt, giải quyết chúng một cách dễ dàng. Người, phải biết tự mình hiểu lấy. Còn sống, mới là quan trọng nhất".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...