Đỉnh Cấp Tông Sư FULL

“Chết tiệt, rốt cuộc là sao đây? Lẽ nào những gì trên văn bia đều là giả sao?”, Phù Dịch hơi tức giận mắng một tiếng, thậm chí còn thúc giục thôn phệ tiên thể trực tiếp nuốt luôn sông Tiên trong cơn nóng giận.

Không ban tặng cho ông thì ông nuốt hết cả.

Tiếc là…

Hắn ta đã nghĩ nhiều rồi.

Mặc dù thôn phệ tiên thể vô cùng đáng sợ nhưng cũng không phải là bất khả chiến bại, nếu cái gì cũng có thể cắn nuốt thì Phù Dịch đã nuốt trọn đến nền văn minh cấp chín rồi, chứ không cần phải lăn lộn ở nền văn minh cấp hai như nền văn minh Trạch này.

Huống gì thôn phệ tiên thể của Phù Dịch vừa được kích hoạt, vẫn còn rất yếu.

Thế nên không hề có động tĩnh gì.

Thôn phệ không động đậy.

Sắc mặt Phù Dịch trở nên u ám, quá xấu hổ.

“Cậu Phù Dịch, có lẽ những gì trên văn bia nói chỉ là lý thuyết, không phải là thật”, Tùy Tiềm nói, ờ thì coi như an ủi nịnh bợ Phù Dịch một chút.


“Cũng phải!”, Phù Nhẫn cũng gật đầu: “Sông Tiên cái quỷ gì chứ, đều là giả tạo”.

Phù Dịch gật đầu nói: “Cũng có thể là thế”.

Ở bên ngoài.

“Chuyện gì thế?”, Phù Thông Hải sốt ruột nói: “Thành chủ Mai Tiên, là do sông Tiên có vấn đề phải không?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía thành chủ Mai Tiên.

“Không hẳn!”, thành chủ Mai Tiên nhíu mày. Nếu sông Tiên có vấn đề thì chắc chắn sẽ bị cộng hưởng đánh thức, chắc chắn sẽ ban tặng cho người đánh thức nó một phần.

Hiện giờ.

Không thể hiểu được.

Cũng ngay lúc này.


“Wow, rộng quá, đẹp ghê, một con sông chấn động lòng người”, trong bí cảnh, một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ vang lên.

Là Ninh Khinh Khinh.

Ninh Khinh Khinh đến rồi, dĩ nhiên Tô Minh và Huyền Sơ Tình cũng đã đến.

“Khinh Khinh?”, Phù Dịch nhìn Ninh Khinh Khinh.

“Anh Phù Dịch, Phù Nhẫn, bọn tôi biết là hai người cũng sẽ đến mà”, Ninh Khinh Khinh rất vui vẻ, không khỏi trợn mắt nhìn Tô Minh: “Anh Phù Dịch ở đây rồi, xem anh kiêu ngạo, đắc ý thế nào nữa?”

“Cảnh giới Tiên Tôn tầng tám?”, hơi thở Huyền Sơ Tình khẽ run rẩy, cảm thấy hơi kinh ngạc.

“He he… cô Huyền, có ngạc nhiên không? Có vài thiên tài nhưng cũng không giống người nào đó, có chút thực lực, có chút thiên phú là cảm thấy mình giỏi”, Ninh Khinh Khinh vui vẻ cười, đắc ý nhìn Tô Minh, không thèm che giấu sự giễu cợt nói.

Tâm trạng cực kỳ tốt.

Thế nhưng Tô Minh không thèm liếc nhìn Ninh Khinh Khinh một cái, càng không nhìn đến Phù Dịch.

Mà nhìn thẳng về phía bờ sông.

Chẳng mấy chốc.

Anh đã đến gần chỗ bờ sông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui