Đỉnh Cấp Tông Sư FULL
Lập tức ánh sáng vàng tràn ngập.
Đảo nghịch đất trời.
Tháp vàng được mở rộng đến cực hạn, giống như một ngọn núi thiêng, trong nháy mắt chắn ngang trước người Nhạc Diễn.
Vừa chặn đứng.
“Đinh!”
Như tiếng chuông trời đất.
Âm thanh rung chấn bốn phương.
Vang dội cả bí cảnh.
Cùng với thanh âm đó, tháp vàng rung lên, trong giây lát liền xuất hiện một vết nứt sâu không thấy đáy trên thân tháp.
Thân tháp vốn tròn trịa hoàn hảo nay lại lõm xuống, ánh sáng vàng cũng phiêu tán.
Rõ ràng, tháp vàng đã phải chịu tổn hại.
Tinh thần Nhạc Diễn chấn động, tâm cảnh võ đạo cũng lung lay.
Đáng chết!
Tháp… tháp này của bản thân thế nhưng là bán bộ tổ khí!
Còn là bán bộ tổ khí lấy thuộc tính phòng thủ làm chủ.
Khả năng phòng thủ của nó mạnh đến mức nào?
Cứng rắn chống đỡ một đòn tấn công từ Tiên Tôn tầng hai thậm chí tầng ba về căn bản đều sẽ không xảy ra bất kỳ biến động nào.
Nhưng trước mắt…
Một con kiến hôi như người thanh niên khó tin này đến cảnh giới Tiên Nhân cũng chưa đột phá tới, vậy mà chỉ với một chỉ ấn liền… xém chút đâm xuyên qua tháp vàng?
Lúc này hắn là người hiểu rõ nhất thương tổn mà tháp vàng phải hứng chịu rốt cuộc nghiêm trọng đến đâu.
Hơn nữa, một chỉ ấn này của Tô Minh dưới tình huống nghiền nát một chiêu kiếm dồn toàn lực của bản thân trước đó nên bị tiêu hao một chút uy lực vẫn có thể gần như đánh thủng tháp vàng!
Đáng sợ!
Kinh hoàng!
Sự lạnh lẽo dần bóp nghẹt trái tim Nhạc Diễn!
Trong đầu hắn ta lúc này xuất hiện một ý nghĩ- liệu bản thân có thể chết dưới tay Tô Minh hay không.
Thêm vào đó là sự mất cân bằng tâm lý cực lớn.
Hoặc nên nói là đố kỵ.
Hắn bất giác nhe răng trợn mắt, khuôn mặt toát lên vẻ oán độc ác liệt, sau đó nổi điên gầm lên một tiếng: “Tháp vàng, trấn áp hắn cho ta!”
“Xùy…”
Kim tháp đã bị thương nặng dưới sự điều khiển của Nhạc Diễn một lần nữa hóa thành một ánh sáng lấp lánh màu vàng, lao vụt về phía Tô Minh.
Tốc độ vẫn rất nhanh.
Hơn nữa vì khoảng cách cũng rất gần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...