Rất nhiều người đã bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực.
Ngay cả thành chủ Mai Tiên cũng sầm mặt lại.
Chỉ có Phù Thanh Dung là cười lạnh với vẻ mong đợi.
Oán thú cấp bốn đỉnh phong thì chắc thực lực phải đạt đến cảnh giới Tiên Vương tầng chín rồi chăng?
Nếu giết Huyền Sơ Tình thì nhẹ như trở bàn tay, càng không nói đến một lần xuất hiện tận ba con.
Huyền Sơ Tình toi đời rồi!
Bà ta cảm thấy thích thú, vui mừng khi người khác gặp nạn.
“Không xong rồi!”, sau mấy hơi thở, ngay lúc mọi người đều tiếc thương cho Huyền Sơ Tình thì ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng hô lên, toàn thân run rẩy, mất kiểm soát.
Hóa ra, Phùng Yêu và Phùng Bính đã vào vùng chưa biết tên đó rồi.
Điều tuyệt vọng nhất là hai anh em này đang lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất, dường như về hướng mà ba con oán thú cấp bốn kia xuất hiện.
Đây… Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
“Không… Chết tiệt!”, ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng sắc mặt trắng bệch, không kìm nổi mà nhìn về phía thành chủ Mai Tiên, dùng sức khom lưng nói: “Thành chủ! Có… Có cách nào cứu được bọn họ không?”
Thành chủ Mai Tiên lắc đầu, nói: “Trong trời đất này, sống chết có số, không ai có thể cứu được”.
Ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng dường như già đi mấy tuổi, thất thần, khí huyết cũng không còn.
Rất nhanh, từng ánh mắt đều có thể nhìn rõ, hai anh em Phùng Yêu và Phùng Bính cuối cùng cũng phát hiện ra gì đó không ổn nên hai người dừng lại, ánh mắt ngưng trọng, sắc mặt căng thẳng.
Hai người dựa lưng vào nhau, giơ binh khí trong tay lên, ánh sáng trên người toát lên, vận chuyển tiên nguyên và cả các quy luật.
Hai người vô cùng cảnh giác, khí tức tích tụ cực điểm.
Trong lúc ra tay…
Một hơi thở… Hai hơi thở… Rồi ba hơi thở…
Cuối cùng, sau bảy tám hơi thở, trong lúc mọi người căng thẳng đến nỗi ngạt thở thì…
Đột nhiên…
“Rầm!”, một âm thanh quái dị vang lên.
Sau đó, Phùng Yêu và Phùng Bính theo bản năng ra tay.
Nhưng thoắt cái…
“A…”, Phùng Yêu hét lên một tiếng thê thảm, nửa thân người như bị xé nát, máu bắn tung tóe, vô cùng thê thảm, mùi máu tanh nồng nặc.
Hóa ra, lúc Phùng Yêu và Phùng Bính ra tay đấu lại một con oán thú phát ra tiếng kêu quái dị thì hai con còn lại đồng thời đánh lén. Hơn nữa, hai con chỉ dồn vào đánh Phùng Yêu và chặn đường lui của hắn và chúng đã thành công.
Phùng Yêu chết trong chớp mắt, ngay cả thần hồn cũng đều bị ba con oán thú nuốt trọn.
Cả quá trình chỉ trong vòng một hơi thở.
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Lúc này, Phùng Bính đờ người ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...