Huyết Vu Hổ run lẩy bẩy, ông anh của tôi ơi, anh... Phát điên đấy à!
"Thế ư? Nếu thêm ông già tôi đây thì sao", đúng lúc này, ai cũng không ngờ là không khí lại dập dờn, một ông lão lưng còng, đầu trọc, làn da ngăm đen, lòng trắng mắt gần như bao phủ cả con ngươi, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh mặc trường bào màu đen bỗng xuất hiện. Ông ta cầm một cây gậy ba toong, nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy rét run vì có một con Giao Long thu nhỏ nằm vắt ngang bên trên. Con Giao Long kia có đôi mắt màu đỏ, trông rất thông minh, đang nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Ông lão kia chính là Tiên Vương tám chuyển, mà còn là Tiên Vương tám chuyển đỉnh phong, chỉ cách chín chuyển một xíu.
Chu Phú có thể xác định, ông lão bất ngờ xuất hiện kia đã bước nửa bước vào chín chuyển.
"Tôi tên là Tiêu Lục", giọng ông ta khàn khàn, đôi mắt già nua căm hận nhìn chằm chằm Tô Minh.
Ông ta lại nói: "Bạch Y và Linh Nhi là cháu trai và cháu gái của tôi, hai người đó chết trong tay cậu đúng không?"
Tiêu Lục vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên cứng đờ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi nhìn về phía Tô Minh rồi hít sâu một hơi.
Đù! Ngon!
Mối thù này chắc không đội trời chung con mẹ nó rồi nhỉ?
"Nếu Bạch Y và Linh Nhi trong miệng tiền bối là Tiêu Bạch Y và một cô gái áo đỏ đầy tàn nhẫn, xảo quyệt thì tôi nghĩ chắc đúng rồi đó", Tô Minh nhìn Tiêu Lục cười, gật đầu đáp.
Đúng vậy, là Tô Minh tôi giết đấy.
Tiêu Lục im lặng, nhưng một giây sau, ông ta bỗng giơ cây gậy ba toong lên chỉ thẳng lên trời, hét: "Lung Thiên Chú!"
Thoáng chốc, một luồng ánh sáng kỳ dị chợt vờn quanh cây gậy ba toong, rồi thông qua miệng con Giao Long kia phun ra, phóng thẳng lên cao. Sau đó, xòe ra tạo thành một cái lồng.
Kế tiếp, tất cả mọi người có mặt ở đây đều... đều... đều cảm giác được tầng Nghịch Huyết Ma Hổ bị bao phủ và ngăn cách với hư không bên ngoài. Hư không loạn lưu không cách nào vào được. Đương nhiên, cũng chẳng cách nào đi ra ngoài.
"Lung... Lung Thiên Chú trong truyền thuyết?", Chu Phú không nhịn được sởn tóc gáy, nhìn về phía Tiêu Lục, quả nhiên, một Tiêu Lục trông già nua đã trở nên càng giả cả đến nỗi như giây tiếp theo sẽ hóa thành một đống xương khô.
Lung Thiên Chú cũng không phải bí kỹ của riêng ai, có rất nhiều cao thủ trên đời này đều biết dùng, tác dụng của nó là bao phủ. Sau khi bị bao phủ thì gần như có thể tạo được một lồng giam không cách nào trốn thoát. Tóm lại là mảnh không gian ấy sẽ bị chụp lại.
Đừng nói là Chu Phú, dù cho ông ta có mạnh hơn gấp trăm lần cũng khó mà phá hủy Lung Thiên Chú rồi chạy trốn.
Đương nhiên, nó hiệu quả như vậy thì cái giá phải trả cũng rất lớn, khi dùng nó cần phải tốn mấy trăm triệu năm tuổi thọ.
Nói chung, dù là Tiên Vương tám hay chín chuyển thì khi thi triển Lung Thiên Chú sẽ bị rút mất 99,9% tuổi thọ của mình.
Thậm chí, Chu Phú có thể khẳng định, Tiêu Lục đã không sống được bao lâu nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...