“Cô là Hổ Vân? Chính là người phụ nữ cướp hổ cốt và huyết mạch người anh em của tôi?”, Tô Minh đứng lên nhìn Hổ Vân, sau đó đi về phía Hổ Vân.
Bóng của một người thanh niên cũng mặc một bộ lễ phục màu đỏ xuất hiện.
Chính là chú rể Chu Tồn Uyên.
Chu Tồn Uyên đứng chắn trước mặt Hổ Vân và Hổ Chính Kiếm.
“Có phải hơi quá đáng rồi không?”, Chu Tồn Uyên không để lộ nhiều cảm xúc trên mặt, trông có vẻ rất lạnh lùng, trầm tĩnh, cao ngạo, nhưng nhìn kỹ lại thì ánh mắt hắn ta cực kỳ lạnh nhạt.
Một đám cưới đang diễn ra tốt đẹp…
Đã bị phá hoại!
Tâm trạng hắn ta sao có thể tốt được.
“Anh muốn xen vào?”, Tô Minh nhướng mày: “Có thù báo thù, có oán báo oán, tôi không quen anh, tôi đến để đòi công bằng từ Nghịch Huyết Ma Hổ cho người anh em của tôi, không liên quan gì đến anh. Nếu tôi là anh thì sẽ không xen vào chuyện này”.
Chu Tồn Uyên tức cười nói: “Hổ Vân là vợ tôi, anh nói không liên quan đến Chu Tồn Uyên tôi sao?”
Anh đến quậy đám cưới, còn muốn giết cô dâu.
Còn nói không liên quan đến chú rể là tôi?
Bắt nạt người khác cũng không có cái kiểu bắt nạt như thế.
"Anh hẳn là nên cảm thấy may khi mình vẫn chưa kết hôn với cô ta, vì nếu thế, anh sẽ không phải là một thành viên của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ và còn có cơ hội thoát ra, không dính vào vũng nước đục này", Tô Minh nghiêm túc nói.
"Ha ha ha ha! Được! Được! Hay! Tôi vẫn cảm thấy mình là người khá kiêu ngạo, không ngờ tôi đã quá xem nhẹ mọi người trên thế giới này! Anh còn ngông hơn cả Chu Tồn Uyên tôi nữa! Để tôi coi điều gì đã khiến anh kiêu ngạo như thế!", ánh mắt Chu Tồn Uyên lập tức trở nên sắc bén như có hai luồng kiếm mang lóe lên trong mắt hắn ta.
Thoáng chốc, khí thế trên người Chu Tồn Uyên như một con rồng đang ngóc đầu dậy, ầm ầm cuộn trào phóng về bốn phương tám hướng. Nó rét lạnh, bá đạo, sắc bén đến tận xương, mạnh một cách không tài nào tưởng tượng nổi.
Chỉ khí thế thôi đã như xé rách linh hồn và đầu óc, nghiền nát ý chí chiến đấu của đa số mọi người có mặt ở đây.
Đây chính là Tiên Vương năm chuyển!
Trời đất ơi! Một chàng trai thuộc thế hệ trẻ, còn chưa đến 10 triệu tuổi đã là Tiên Vương năm chuyển?
Đùa gì thế?
Tức thì, những khách khứa có mặt ở đây đều đứng bật dậy theo bản năng vì quá kinh ngạc.
"Tốt", Chu Phú hài lòng gật đầu, mấy hôm trước, ông ta chỉ biết cháu mình là Tiên Vương bốn chuyển, ai ngờ giờ mới vài ngày? Tư chất võ đạo cỡ đó thì nhà họ Chu sắp vùng dậy rồi.
"Anh Tồn Uyên, em muốn anh ta sống không bằng chết!", Hổ Vân kích động, căm hận hét. Theo cô ta, dù Tô Minh có thể lập tức giết chết bố mình, nhưng chắc hẳn sẽ không phải là đối thủ của Chu Tồn Uyên!
Với cảnh giới Tiên Vương năm chuyển, nếu Chu Tồn Uyên muốn thì cũng có thể hạ gục bố mình trong nháy mắt, mà còn dễ dàng hơn rất nhiều.
Lẽ nào yêu nghiệt đỉnh cấp trên bảng xếp hạng Thăng Hồng, người thừa kế của nhà họ Chu, lại không phải đối thủ của một con kiến đến từ nền văn minh cấp một?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...