"Ta hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì nó không chịu nói gì cả".
"Ta tốn rất nhiều sức lực mới trị thương đơn giản cho nó, giữ được tính mạng, nhưng võ đạo thì đã bị phế rồi".
"Hiện tại, nó tự nhốt mình trong sơn động, mỗi ngày đều uống rượu, uống đến say khướt!"
...
Sơn động tối đen.
Có chút hỗn loạn.
Tô Minh có thể rõ ràng nhìn thấy những vết tích trên hai bên vách động, hơn nữa trên vết tích còn có máu tươi.
Tô Minh nhìn về phía cuối sơn động, ở trong cùng trên một tảng đá, Huyết Vu Hổ một thân rách nát, ngồi phịch trên tảng đá lớn, trên tay vẫn còn đang cầm một vò rượu lớn.
"Lão Hổ", Tô Minh đi tới ngồi xuống bên cạnh Huyết Vu Hổ.
Huyết Vu Hổ tựa như có vẻ đã say, toàn thân toát ra khí tức trầm luân, tuyệt vọng, thậm chí có chút tử khí.
Sau khi Tô Minh ngồi xuống liền có thể cảm nhận được khí tức trên người Huyết Vu Hổ rất yếu.
Đặc biệt yếu.
Quả thực không khác với người thường là bao.
Một thân võ đạo gần như đã không còn, thậm chí, chỉ còn có một chút tử khí nữa.
"Lão Hổ, đừng uống nữa", Tô Minh đặt tay lên bả vai Huyết Vu Hổ, ngưng giọng nói.
"Mặc kệ ta!", Huyết Vu Hổ nửa tỉnh nửa say, tựa hồ như không nhận ra Tô Minh là ai liền quát lên một tiếng, muốn hất tay Tô Minh ra nhưng không hất ra được.
Tô Minh đưa chân nguyên hỗn độn vào trong người Huyết Vu Hổ. Dũng mãnh thẩm thấu vào. Dùng chân khí để điều trị nội thương trong cơ thể cho nó, thuận tiện giải rượu luôn.
Sau hơn mười lượt hô hấp.
"Tô Minh, anh làm gì vậy? Đừng lãng phí sức lực nữa, tôi đã là một người tàn phế rồi!", Huyết Vu Hổ tỉnh rượu rồi, nhìn thấy Tô Minh thì có chút kích động, nhưng ánh mắt lại trở nên ảm đạm, cười khổ nói.
"Lão Hổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Tô Minh hỏi.
Huyết Vu Hổ không trả lời mà chỉ nâng vò rượu lên muốn tiếp tục uống
"Ba!"
Tô Minh trực tiếp đập vò rượu xuống mặt đất, nói: "Đừng uống nữa, anh nói hết ra đi, sau khi giải quyết xong nếu anh muốn uống tôi uống với anh tới khi say mèm mới thôi, bây giờ uống cái quái gì chứ? Chỉ cần chưa chết thì tất cả vẫn còn hy vọng, đều có thể giải quyết! Sao lại sợ đến mức độ này? Anh là hổ đó!"
Huyết Vu Hổ lắc đầu, lắc đầu rồi lại lắc đầu, nói: "Không giải quyết được, không có hy vọng".
"Anh cứ nói trước đã, nếu như anh coi tôi là anh em thì cứ nói hết ra đi", Tô Minh gằn từng chữ, quát lên: "Nếu như anh không coi tôi là anh em thì bây giờ tôi sẽ đi ngay, bảo đảm sẽ không làm phiền anh nữa, tùy anh muốn uống tới chết, tùy anh chết như một tên phế vật trong sơn động này!"
Toàn thân Huyết Vu Hổ run lên.
Tiếp theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...