Chỉ là, nếu như tạm thời không giết thì cũng không phải không thể thương lượng.
Dù sao cũng không ảnh hưởng tới kết quả, chủ yếu là Tiêu Bạch Y cũng coi như khá thành khẩn, cảm giác con người cũng được, nể mặt anh ta cũng không phải không thể.
Chưa đợi cho Tô Minh gật đầu.
Tiêu Bạch Y lại rút ra một thanh kiếm, một thanh kiếm màu đen tinh khiết.
Một thanh nội kiếm nhưng là một thanh kiếm có ánh sáng phong mang lộ ra khiến da đầu người ta tê rần.
"Kiếm này tên là Tử Ảnh, là một thanh tiên khí hạ phẩm, xin tặng cho cậu Tô, coi như là bù đắp cho yêu cầu quá đáng này của Tiêu mỗ", Tiêu Bạch Y cười khổ nói:
"Lại nói tiếp, sở dĩ khẩn cầu cậu Tô tạm thời một tháng sau mới giết Ứng huyền cũng là việc bất đắc dĩ. Do Ứng Huyền hiện tại đang là Lục minh chủ của liên minh Vô Song, có khí vận của liên minh Vô Song trên người".
"Nếu như không có người khác kế thừa vị trí Lục minh chủ ngay sau khi Ứng Huyền chết thì sẽ khiến vị trí Lục minh chủ bỏ trống, vậy thì chỗ trống này sẽ chính là lỗ thủng số mệnh, sẽ khiến số mệnh của liên minh Vô Song trôi đi mất".
"Nếu như cậu Tô đồng ý trở thành Lục minh chủ của liên minh Vô Song, đương nhiên có thể lập tức giết chết Ứng Huyền, nhưng cậu Tô lại từ chối rồi".
"Cho nên, liên minh Vô Song chúng tôi chỉ đành đi tìm người khác phù hợp với vị trí Lục minh chủ, mà người được chọn này cũng không dễ tìm, phải tổng hợp tất cả các phương diện như thiên phú, thực lực, bối cảnh, nhân phẩm, ít nhất cũng cần mất một tháng thời gian".
Tiêu Bạch Y nói rất rõ ràng. Hơn nữa, cũng rất hợp lý.
Dựa theo lời giải thích của hắn ta, biển người có mặt ở đó đều không nhịn được mà gật đầu.
Không có khuyết điểm.
Đến Tô Minh cũng phải gật đầu, nếu như vậy thì đồng ý cũng không sao.
Tô Minh gật đầu nói: "Tôi nể mặt anh Tiêu".
Tiêu Bạch Y mỉm cười gật đầu, đặt Tử Ảnh vào trong tay Tô Minh.
Mà ngay sau đó, Tô Minh giương mắt lên. Chỉ kiếm dao động.
Phốc!
Chỉ kiếm này rất nội liễm, nhưng cực mạnh. Lập tức chui vào trong đan điền của Ứng Huyền.
Toái.
"A a...", Ứng Huyền kêu thảm một tiếng rồi khí tức trực tiếp uể oải.
Một thân tiên nguyên điên cuồng biến mất, rất nhanh đã trở thành một phế nhân.
"Một tháng tới, hắn ta sẽ bị trấn áp tại học viện Hỗn Độn, sau một tháng, tôi sẽ tiễn hắn ta lên đường", Tô Minh nói.
"Cảm ơn cậu", Tiêu Bạch Y chắp tay, mỉm cười với Tô Minh: "Nếu đã như vậy, cậu Tô, có duyên sẽ gặp lại".
Tiêu Bạch Y nói rồi quay người định rời đi hướng về phía cánh cửa hư không.
Thế nhưng...
Điều mà ai cũng không ngờ được là!!
Trong nháy mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...