Dù sao thì Tô Minh có ngọn nguồn cực lớn với tiền bối thiên nữ Tạo Hóa.
Nhưng Mộng Li Khinh Đàn…
Cũng khoa trương như vậy?
Hơn nữa, nếu như ông ta không có cảm giác sai, người thanh niên tóc tím đi cùng hàng với Mộng Li Khinh Đàn kia còn mạnh hơn! So với Mộng Li Khinh Đàn mạnh hơn nhiều, chỉ là trong cảnh giới, người thanh niên tóc tím kia chính là cảnh giới Tiên Nhân lục chuyển!
Tống Xạ Sơn có loại cảm giác sống trên thân chó hàng tỉ tỉ năm.
“Thật đúng là quá yếu. Khinh Đàn, cô quật khởi từ nơi nhỏ như vậy, trở thành Cửu minh chủ của Vô Song Minh, cô thật sự rất ưu tú”, Ứng Huyền cười nói, lời của hắn ta thường giống như gió xuân, lại nói một vài lời khen Mộng Li Khinh Đàn.
Nhưng lời khen của Ứng Huyền khiến cô ta không có cảm tình, mà là có một chút khó chịu. Bởi vì trong lời nói của Ứng Huyền có chút không coi trọng học viện Hỗn Độn, nhưng nơi đây quả thật là trường học cũ của cô ta.
Hơn nữa năm đó, Vô Song Minh cũng thành lập ở học viện Hỗn Độn.
Lúc đầu minh chủ Vô Song Minh cũng là học sinh của học viện Hỗn Độn.
Sau đó theo thời gian, Vô Song Minh ngày càng hùng mạnh, cuối cùng dần chuyển chiến trường chính đến khu vực bên ngoài… Dần dần, dấu ấn học viện Hỗn Độn trên người của Vô Song Minh đã rất phai nhạt. Đến thời đại bây giờ thành viên trong Vô Song Minh, tỷ lệ học sinh học viện Hỗn Độn chỉ chiếm không đến 10%.
Nhưng cho dù như thể nào.
Làm người không thể quên gốc, trường cũ của cô ta chính là học viện Hỗn Độn.
“Thật đúng là không tới ba mươi tuổi”, Ứng Huyền đổi chủ đề, quét mắt nhìn Tô Minh trên chiến đài, lại nói: “Không tới ba mươi tuổi, Đại Đế trung vị tầng tám, chỉ nói thiên phú, chính xác là vô địch thiên phú, cho dù là Đại minh chủ, ở tuổi ba mươi cũng chỉ là Đại Đế hạ vị”.
“Thiên phú khá hơn nữa thì thế nào? Dù sao hắn bây giờ không thể nào là đối thủ của Cửu minh chủ”, Liễu Nhiên hừm một tiếng, thần tượng của cô ta chính là Cửu minh chủ Mộng Li Khinh Đàn, kiểu rất sùng bái, mà cô ta biết Tô Minh không biết tốt xấu từ chối lời mời của Mộng Li Khinh Đàn, còn khiêu khích với Mộng Li Khinh Đàn, loại người tự cao tự phụ không có tầm nhìn, ếch ngồi đáy giếng, cho dù thiên phú có tốt cũng không thể thành công.
“Linh Dư ra mắt Cửu minh chủ”, một khắc sau, Hồ Linh Dư mau chóng đi tới, cúi người sùng bái cung kính Mộng Li Khinh Đàn.
Cô ta chỉ là một thành viên ký danh.
Những năm nay, trên thực tế cô ta chỉ là liên lạc với Mộng Li Khinh Đàn thông qua loại truyền âm linh phù, cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy tận mắt Mộng Li Khinh Đàn. Lần này cuối cùng đã nhìn thấy, tâm tình cô ta rất kích động.
“Ừ”, Mộng Li Khinh Đàn ừ một tiếng: “Có thời gian tôi sẽ nghĩ cách tìm cho cô một chút cơ hội, giúp cô đề thăng một chút thực lực, nếu bây giờ cô muốn trở thành thành viên chính thức, vẫn có chút khó khăn”.
Mộng Li Khinh Đàn thưởng phạt phân minh.
Những năm nay, Hồ Linh Dư ở trong học viện Hỗn Độn biểu hiện đúng là cũng không tệ lắm.
“Cám ơn Cửu minh chủ, Linh Dư nhất định không phụ bồi dưỡng!”, Hồ Linh Dư rất kích động, sắc mặt cũng có chút đỏ lên.
“Sư tôn của tôi đâu?”, sau đó Mộng Li Khinh Đàn nhìn toàn bộ dòng người tấp nập trên toàn bộ sân võ đạo, nhưng không tìm thấy thân ảnh sư tôn của mình, cô ta có chút thất vọng, không khỏi hỏi Hồ Linh Dư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...