"Từ đầu đến cuối, Hình Nghĩa đều không thể ra tay".
"Tuy Hình Nghĩa tính toán rất khôn, từng vòng rồi từng vòng, nhưng lại không có tính đến chuyện thực lực của anh lại vượt ngoài sức tưởng tưởng, thế mà lại dùng Ma La Kiếm cộng với kiếm ý Thiên Vẫn khiến kiếm Xương hư hao nặng, còn giết ngược lại bà lão Quỷ Sha và Nhiếp Thành Cầm. Đây là điều duy nhất mà gã đã tính sai, còn sai chết chết người".
"Ha ha..."
Thiên nữ Tạo Hóa rất vui, đặc biệt là khi thấy tên phản bội Hình Nghĩa kia ức chế, tức anh ách!
Kiếp trước, bốn người các người bị Tô Minh đánh cho kêu bố gọi mẹ, đời này cũng thế... Thiên đạo luân hồi. Dù có qua hơn 1 tỷ năm thì vẫn thế thôi.
Không phục? Vậy nhịn!
"Vậy giờ phải giải quyết người này thế nào?", Tô Minh liếc Hình Nghĩa hỏi.
Tuy anh rất muốn giết quách đối phương luôn, nhưng nói thật, anh lại khá là bất lực. Dù giờ thực lực của anh có mạnh lên 1000 lần thì chắc vẫn không giết được gã, mặc gã có đứng yên cho anh đánh!
Trực giác mách bảo anh rằng, đối phương mạnh đến nỗi không có từ nào có thể diễn tả nổi.
"Tạm thời cứ để đó, chờ thực lực anh đủ rồi lại xử lý sau. Có điều, anh phải nhanh lên, khóa trấn áp đã hơi lỏng ra rồi. Cùng lắm là thêm 10 ngàn năm nữa, Hình Nghĩa sẽ thoát khỏi giam cầm. Một khi gã thoát ra thì không những là anh mà cả nền văn minh Xương cũng sẽ lập tức bị hủy diệt".
Thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói với giọng hết sức nghiêm trọng: "Thế nên, anh phải có thực lực giết gã trong vòng 10 ngàn năm. Huống chi, bổn Thiên nữ còn có ba kẻ hầu khác cũng bị giam giữ ở trong nền văn minh Xương. Anh chẳng những phải giải quyết Hình Nghĩa, mà còn phải giết ba kẻ khác nữa".
Tô Minh lặng thing, áp lực ghê!
"Đây đã yếu rồi đó, thực tế, bốn người Hình Nghĩa vì bị trấn áp và hồi đó cũng bị thương nặng, thực lực đã giảm xuống rất nhiều, chỉ bằng một hoặc hai phần mười, không thì..." Thiên nữ Tạo Hóa lại nói.
Tô Minh cạn lời, bốn người kia chỉ là bảo vệ và người hầu của Thiên nữ Tạo Hóa thôi đó! Vậy bản thân cô ta phải mạnh cỡ nào chứ?
"Hình Nghĩa, tiếp tục hưởng thụ những tháng ngày bị trấn áp đi", Thiên nữ Tạo Hóa liếc Hình Nghĩa, lạnh nhạt nói, rồi chỉ vào Tô Minh nói: "Chẳng bao lâu sau, ông sẽ chết trong tay anh ta thôi".
"Ha ha ha ha! Mơ đi! Dù là kiếp trước thì con kiến kia cũng không có thực lực giết bổn tọa! Huống chi là đời này? Ha ha ha ha...", Hình Nghĩa sửng sốt, sau đó, bật cười ha ha, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh bỉ, chế giễu.
Tô Minh không nói gì, chỉ liếc nhìn Hình Nghĩa một cái. Sau đó, anh chợt nghĩ, kiếm Xương đã bị anh nắm trong tay. Khi vừa cầm, kiếm Xương có giãy giụa, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy một chút thân quen từ trong năm tháng vô tận. Thật mâu thuẫn.
"Kiếp trước, tôi là chủ nhân của thanh kiếm này và đã dùng nó để sáng lập nên nền văn minh Xương, đúng không Thiên nữ...", Tô Minh nói với giọng đầy phức tạp.
Thiên nữ Tạo Hóa không đáp, xem như chấp nhận lời anh nói.
"Kiếm Xương có kiếm hồn, nhưng hồi đó nó đã...", Thiên nữ Tạo Hóa nói với giọng khá thưởng thức: "Hồi đó, sau khi anh chọn cách luân hồi chuyển thế, kiếm hồn cũng quyết tâm đi cùng anh. Giờ, nó chuyển thế ở đâu, cũng không ai biết. Kiếm Xương không còn kiếm hồn thì chỉ là một cái vỏ rỗng, bơ vơ trong hàng tỷ năm tháng. Về sau, chắc Hình Nghĩa đã tìm được cách nào đó điều khiển kiếm Xương, rồi giao cho Nhiếp Thanh Cầm, nên bà ta mới có thể sử dụng kiếm Xương hết lần này đến lần khác".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...