“Tô Minh! Sao thế?”, Phong Vũ Vân có chút không hiểu, cũng có chút căng thẳng.
“Cũng may là tôi thận trọng, nếu không thì phiền phức rồi”, Tô Minh nói tiếp: “Phong Vũ Vân! Nọc độc trong người cô là Nhiếp Thanh Cầm hạ độc”.
Là sao? Phong Vũ Vân không hiểu ý Tô Minh nói.
“Độc trong cơ thể cô rất quái dị, chắc là loại bên ngoài. Một khi kích hoạt nó thì có thể mất mạng trong vòng mười ngày. Hơn nữa đây là loại độc có khả năng phân chia rất đáng sợ, vật thể trung gian là chân khí”, Tô Minh thản nhiên nói, giọng nói có chút tán thưởng: “Nói một cách dễ hiểu, nhất định Nhiếp Thanh Cầm điều tra được tôi có y thuật thần kỳ nên bà ta biết, kể cả tôi không giải quyết được loại độc này thì tôi vẫn thử. Và phép thử của tôi chính là…”.
“Chính là giả chết”.
Ban nãy lúc chân khí của anh đi vào cơ thể của Phong Vũ Vân, lúc bắt đầu thì rất dễ dàng và nhẹ nhàng.
Nhưng đột nhiên, độc phân chia, chuyển hóa, bắt đầu ăn mòn chân khí, xảy ra vô cùng đột ngột.
Hơn nữa, năng lực ăn mòn của độc thứ hai vô cùng khủng khiếp. Kể cả chân khí của Tô Minh là chân khí hỗn độn đẳng cấp, được tu luyện bởi luyện khí công pháp của ‘Thái Huyền Kinh’ nhưng vẫn không đỡ lại được.
Dường như là trong chớp mắt, độc thứ hai chuyển hóa và phân chia định nhập ma vào cơ thể Tô Minh.
Trong lúc vô cùng nguy hiểm, vẫn may là Tô Minh có sự chuẩn bị trước, kho tàng huyết mạch phòng bị canh giữ cửa ra vào của chân khí hỗn độn, cứ như thần giữ cửa, trấn áp loại độc đó và ngăn cản không cho nó vào trong.
Nhưng nếu ban nãy mà sơ suất để loại độc này vào cơ thể thì đúng là nguy hiểm.
Lúc đó, Tô Minh sẽ dùng kho tàng huyết mạch trấn áp nó nhưng có thể sẽ phải trả giá, ít nhiều cũng khiến căn cơ bị thương.
Thậm chí, chỉ cần loại độc thứ hai vào cơ thể anh, không khéo Nhiếp Thanh Cầm sẽ có được kho tàng huyết mạch, hạt giống Hỗn Độn và cầu Thương Khung trong cơ thể mình ngay lập tức.
Cũng may!
Cũng may là anh rất cẩn thận!
“Tô Minh! Nhiếp Thanh Cầm quả thật rất đáng sợ, có thể coi là kẻ địch độc ác nhất hiện giờ của anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.
Tô Minh không lên tiếng mà chỉ gật đầu.
“Điểm đáng sợ của Nhiếp Thanh Cầm chính là tính toán không chút sơ hở. Cộng với bà ta bất chấp tất cả thủ đoạn, vì vậy dựa vào tính cách và những thông tin bà ta có được thì chắc chắn sẽ biết được sự tồn tại của bổn thiên nữ, càng biết được thực lực của tôi. Như vậy mà bà ta vẫn dám để anh đến Thái Nhất thần quốc, rõ ràng là bà ta có cách đối phó với bổn thiên nữ hoặc là khiến bổn thiên nữ không thể ra tay. Còn nữa, học viện Hỗn Độn đã nói, lão tiền bối không đối phó với anh, nhưng bà ta vẫn ngang nhiên làm thế, đúng là kỳ lạ”.
Nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Tạm thời cứ tiếp tục nâng cao thực lực đã.
Nâng cao thế nào đây?
Quét sạch nhà họ Nguyên, sau đó là thu hoạch và chỉnh sửa lại, chẳng phải thế sao?
Thời gian dần trôi, màn đêm buông xuống.
Tô Minh ở lại nhà họ Nguyên, anh ở trong một tòa nhà mới.
Anh đang chỉnh sửa lại mọi thứ thì Phong Vũ Vân và Tô Ly cũng vào bên trong tòa nhà đó, ở phòng kế bên, chỉ cách bức tường. Cũng không còn cách nào khác, đây cũng là vì an toàn tuyệt đối của hai cô gái.
Tô Minh không dám có sơ suất gì đối với Nhiếp Thanh Cầm.
“Tổng cộng có 72 tinh mạch hỗn độn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...