Chỉ cần nhà họ Nguyên lôi kéo được ba người này, một trăm triệu năm tới, có lẽ vực Hỗn Độn sẽ là thời đại của nhà họ Nguyên!
"Bố nuôi!", còn tưởng rằng ba người Chu Tàng Kiếm sẽ do dự và tự hỏi, ai ngờ họ lại dứt khoát chắp tay, kính cần cúi đầu gọi.
Thành công, thành công rồi!
Đúng lúc này.
"Anh cả, anh hai, cậu tư!", một giọng nói truyền tới từ bên ngoài đại sảnh.
"Vừa dung hợp thôi, không thì sao em có thể biết mọi người?", Nguyên Ương mở miệng nói, lúc chưa dung hợp dấu ấn chân linh, tuy hắn ta biết mình là tử tướng chuyển thế của thành Thi Ma, nhưng cũng không nhớ rõ kiếp trước lắm. Giờ vì đã hiểu rõ Nguyên mạch, thực lực tăng vọt, rốt cuộc có tư cách dung hợp dấu ấn chân linh thì nào còn chần chừ.
"Ha ha ha ha, tốt!", Chu Tàng Kiếm cười ha ha, vỗ vai Nguyên Ương.
"Anh cả nhìn trúng em gái anh đó", Mạc Thương cười cợt chọc Nguyên Ương, rồi nhìn Tô Ly đang luống cuống, mặt mày trắng bệch ở đằng xa.
"Em ấy đúng là em gái ruột anh, nhưng anh trai trong lòng em ấy lại chỉ có mình thằng nhóc tên Tô Minh ở Hạ giới", Nguyên Ương liếc Tô Ly, sau đó không chút do dự nói.
"Ồ?", ba người Chu Tàng Kiếm quay sang nhìn Tô Ly với ánh mắt tò mò và kỳ lạ.
Mà lúc này, hầu như tất cả mọi người nhà họ Nguyên từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đại sảnh đều nhìn về phía Tô Ly với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ!
Họ không khỏi nhớ tới ngày hôm qua, Tô Ly còn định cạnh tranh vị trí người thừa kế với Nguyên Ương, rồi bày ra con át chủ bài là anh trai Tô Minh ở dưới Hạ giới của mình. Đúng là cười lộn ruột mà. Trò cười đó đủ để nhà họ Nguyên giễu cợt nhiều năm luôn ấy.
Tô Ly bị vô số người nhìn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ thì càng luống cuống, đôi tay nhỏ bé siết chặt góc áo. Nhưng, dù cô có cảm thấy tủi thân, sợ hãi, nhục nhã, trong đầu vẫn cứ quyết tâm muốn cầu xin cha, vì Tô Minh sắp đến. Giờ e rằng chỉ có cha mới ngăn được Tô Minh và Nguyên Ương xảy ra xung đột.
"Bố, chuyện con cầu xin người trước đó...", Tô Ly nhỏ giọng mở miệng van nài.
"Mọi việc đều có số", Nguyên Chấp liếc nhìn con gái mình, đáp.
Tuy trong lòng cảm thấy cô con gái này của mình đã thất lạc nhiều năm ở bên ngoài nên có chút áy náy, đúng là phải bồi thường cho con bé. Vả lại, tư chất võ đạo của Tô Ly cũng cực kỳ xuất sắc. Lúc nãy trong điện, ông ta suýt nữa đã đồng ý với lời cầu xin của Tô Ly.
Thế nhưng, khi ba tử tướng chuyển thế kết nghĩa với Nguyên Ương đi đến nhà họ Nguyên, mà còn nhận mình là bố nuôi, cái suy nghĩ muốn bồi thường Tô Ly bèn nhạt đi. Đơn giản là vì Nguyên Ương hơi khó chịu và gai mắt con bé. Chỉ thế mà thôi.
Bây giờ, Nguyên Chấp cảm thấy những người phụ nữ khác của mình cộng lại cũng không bằng một mình Nguyên Ương. Ông ta không muốn xen nhiều vào chuyện của thằng bé.
Nếu Tô Minh kia thật sự đến nhà họ Nguyên, rồi còn xảy ra xung đột với Nguyên Ương, ông ta đứng ra ngăn cản Nguyên Ương giết Tô Minh, vậy chẳng phải mất nhiều hơn được? Khiến Nguyên Ương oán hận người bố là mình à?
"Bố, con cầu xin người!", Tô Ly khóc nức nở, sắc mặt vốn không có chút máu lập tức trắng bệch như tờ giấy, tuy vẫn xinh đẹp, lại tái mét như người chết.
Thậm chí Tô Ly còn định quỳ xuống! Quỳ xuống cầu xin bố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...