Đúng là niềm vui bất ngờ.
Lúc khóa ngọc mở ra, Tô Minh ngửi thấy khí tức của rất nhiều quy luật.
Anh không do dự mà vận chuyển kho tàng huyết mạch, thoắt cái đã nuốt trọn.
Đã thật!
“Có khoảng một ngàn quy luật”, Tô Minh thầm đoán, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Pháp Tắc Trường Hà cộng với hơn ngàn quy luật nữa, chắc có thể nâng cao sức mạnh một cách đáng sợ.
“Hiện giờ Pháp Tắc Trường Hà của mình đã chứa hơn 4000 quy luật rồi, chỉ dựa vào Pháp Tắc Trường Hà là mình đã có thể giết được tu giả võ đạo ở cấp bậc Đại Đế trung vị bảy tám chuyển rồi chăng?”, Tô Minh không tự kiêu và cũng không ăn nói hàm hồ.
Pháp Tắc Trường Hà của mình đúng là mạnh quá mức.
Tô Minh có được lợi ích lớn, và Phong Vũ Vân cũng không thất vọng.
Lúc khóa ngọc nứt, hạt ngọc lập tức rơi xuống lông mày của cô ta.
Hạt ngọc đó dường như vốn thuộc về Phong Vũ Vân vậy.
Chỉ sau mấy hơi thở, sắc mặt của cô ta đỏ ửng, kích động vô cùng.
Thậm chí, trong đôi mắt đẹp còn ngấn lệ.
Sau đó, cô ta khom người trước Tô Minh.
“Tô Minh! Cảm ơn anh! Cảm ơn”, dung hòa được hạt ngọc, cô ta mới biết nó quan trọng đến nhường nào, rốt cuộc có thể mang lại cho cô ta điều gì.
“Không cần cảm ơn! Tôi không giúp không cô đâu, cần có thù lao đấy”, Tô Minh biết, anh không hề có ý muốn chiếm lấy thứ đó, cũng không đố kỵ khi Phong Vũ Vân có được lợi ích từ đó.
Bởi vì, thứ nhất, anh chắc chắn là dường như thứ đó vốn chuẩn bị cho Phong Vũ Vân, chỉ hợp với cô ta. Kể cả anh có được nó thì cũng vô dụng. Thứ hai, Phong Vũ Vân và mẹ cô ta chắc có mối nhân duyên gì với thiên nữ Tạo Hóa. Hạt đó cũng là thiên nữ Tạo Hóa muốn tặng cho Phong Vũ Vân. Nể mặt thiên nữ Tạo Hóa nên anh cũng không cướp hạt đó làm gì. Thứ ba, nể mặt cả Tô Ly nữa. Tất nhiên, bản thân Phong Vũ Vân cũng được, không đến nỗi khiến người khác ghét bỏ.
“Anh muốn thù lao gì? Chỉ cần tôi có thể lấy ra thì tôi sẽ cho anh hết”, Phong Vũ Vân nói nghiêm túc. Cô ta luôn muốn báo thù cho mẹ mình, đây là chấp niệm củ cô ta. Nhưng cô ta quá rõ mẹ kế Nhiếp Thanh Cầm mạnh đến mức nào, vì vậy cô ta luôn bi quan, lý trí nói cho cô ta biết, kể cả thiên phú võ đạo của cô ta có yêu nghiệt đến đâu thì cũng không có cơ hội báo thù cho mẹ.
Đến lúc này, khi hạt ngọc vào cơ thể thì cô ta như nhìn thấy hy vọng.
“Tôi muốn hồn thảo, ít nhất là ba mươi cây”, Tô Minh nói. Anh vẫn chưa quên việc phải cứu sống chị Cửu Diễm và lão Ngưu.
“Hồn thảo?”, nhưng lúc này Phong Vũ Vân chau mày, trên khuôn mặt đẹp là vẻ sầu não: “Nếu như tôi khống chế được hồn thảo thì đừng nói là ba mươi cây, kể cả ba trăm cây cũng được. Nhưng hồn thảo của Thái Nhất thần quốc đều do mẹ kế của tôi nắm giữ. Hay là anh đổi cái khác đi”. Lúc này, cô ta cũng bất lực.
“Vậy sao?”, Tô Minh chau mày. Anh biết Phong Vũ Vân không hề nói gì. Vậy thì phiền phức rồi đây.
Xem ra trong thời gian ngắn vẫn phải đến Thái Nhất thần quốc một chuyến rồi.
…
Tối hôm đó…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...