Đỉnh Cấp Tông Sư FULL
Ánh mắt Nguyên Ương và Nguyên Địch cũng đầy hờ hững và suy tính.
Đứa em gái không biết điều này.
Lại dám chạy tới đây tranh giành vị trí người thừa kế nhà họ Nguyên ư?
Nực cười.
“Anh con là Tô Minh, anh ấy rất mạnh”, Tô Ly lên tiếng, cuối cùng, cô nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất cô có thể mang ra được chỉ có như thế.
Những lời đó vừa được thốt ra.
Cả nhà tổ đều chìm vào yên tĩnh.
Sau đó, rất nhiều người bắt đầu nín cười.
Mặt Nguyên Chấp chợt run run.
Có khác gì đang gây rối đâu?
Tô Minh?
Tô Minh là ai?
Mạnh lắm hả?
Đứa con gái này của ông ta sống ở hạ giới quá lâu nên đầu óc hư hỏng mất rồi.
“Tô Minh? Anh trai?”, Nguyên Ương lại khinh thường hừ một tiếng: "Thế nào? Võ đạo của tên đó mạnh lắm hả? Có thể đỡ được một đòn của tôi không?"
Tô Ly liếc sang Nguyên Ương rồi lại im lặng không nói gì.
“Được rồi, tiếp tục”, Nguyên Chấp hừ một tiếng.
“Ba ngàn năm trước, con tìm được một di tích ngoài nền văn minh của vực Hỗn Độn, tìm thấy một trận pháp, đó chính là trận pháp bậc bảy, con đã luyện được một phần rồi”, Nguyên Ương chậm rãi nói.
“Thật hả?”, lần này thì cả Nguyên Chấp cũng trợn tròn mắt, hơi bất ngờ và khiếp sợ.
Trận pháp bậc bảy?
Thật đáng sợ.
Vực Hỗn Độn cũng không có được bao nhiêu, có thể được xem là hạc trong bầy gà, đáng quý hơn nữa là mới chỉ luyện được một phần? Ba ngàn năm chỉ mới luyện được một phần?
“Bốn ngàn năm trước con cứu được một người ở trên đường Tư Long, hơn nữa còn kết nghĩa anh em với người đó, người này đang đứng trong mười thứ hạng đầu bảng xếp hạng của học viện võ đạo Hỗn Độn!”, Nguyên Địch thản nhiên nói.
“Cái gì?”, hơi thở của Nguyên Chấp chợt khựng lại, một bất ngờ khác, những người còn lại cũng ngừng thở rồi lại mừng rỡ như điên!
Sau khoảng vài phút.
Nguyên Chấp hít một hơi thật sâu nhìn về phía Tô Ly.
Tô Ly im lặng, sau đó… Sau đó…
Sau đó.
Nghẹn họng vài phút.
“Anh trai con là Tô Minh", Tô Ly cắn răng nói.
“Cô câm miệng đi!”, Nguyên Ương trực tiếp hét lớn: “Tô Ly, một con kiến ở hạ giới, dù có chút tài năng thiên bẩm, có chút thành tựu thì vẫn là người hạ giới! Đến vực Hỗn Độn này thì chẳng là cái thá gì cả, con người ta sống trên đời phải biết điều! Nếu cô chỉ có thể thốt ra được một câu “anh trai tôi là Tô Minh” thì thôi cô đừng mở miệng ra làm gì nữa!”
Tô Minh?
Ha ha… Hắn ta cũng có biết một chút.
Là cái thá gì cơ chứ?
Nguyên Ương khinh bỉ không sao tả xiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...