Mắt biển đó vẫn là mắt biển quen thuộc.
Đến Võ Tông rồi.
“Cuối cùng cũng đến Võ Tông rồi”, Vũ Bất Bại vội nói: “Cậu chủ Tô! Chúng ta vào thôi”.
Vũ Bất Bại có chút kích động, bởi vì ngửi trên mắt biển thì không thấy có mùi máu tanh.
Điều đó chứng tỏ, kẻ thù khủng khiếp của Võ Tông vẫn chưa ra tay, vậy thì vẫn còn kịp.
Dù sao thì Võ Tông cũng giữ được rồi.
“Vào trong? Vào đó làm gì? Thị giác của tôi không tồi đâu, đứng ở trên mắt biển thì vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong Võ Tông ở dưới biển. Vị trí vừa đẹp, vẫn có thể xem kịch hay”, Tô Minh nhìn Vũ Bất Bại một cái, nói.
Vũ Bất Bại ngây người ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa ngạt thở và rơi xuống biển.
Tô Minh… Đến để xem kịch hay? Chứ không phải đến giúp Võ Tông?
“Tô Minh… Cậu… Cậu…”, Võ Tông thấy sốt sắng, khắp miệng đều là máu, con ngươi cũng đỏ ửng, oán hận cực độ. Ông ta nhìn Tô Minh, tức giận đến nỗi không nói thành lời, trong đầu chỉ có một suy nghĩ muốn giết chết Tô Minh.
Nhưng cuối cùng lý trí mách bảo ông ta rằng không thể ra tay. So với Tô Minh hiện giờ thì ông ta chỉ là con kiến, Tô Minh chỉ cần dùng một ngón tay là có thể cho ông ta chết không có chỗ chôn.
“Phù, phù, phù…”, Vũ Bất Bại thở hồng hộc.
Cuối cùng lý trí của ông ta vẫn chiến thắng sự phẫn nộ và tàn độc trong người.
Đúng lúc này, đột nhiên mùi máu tanh phảng phất. Hóa ra màn chém giết của Võ Tông ở bên dưới mắt biển đã bắt đầu rồi.
Tô Minh đứng nhìn và nhìn thấy rất rõ.
Đó là một người thanh niên tóc trắng, tay cầm trường mâu, khí tức toàn thân theo kiểu ăn mòn. Chỉ một hơi thở là không gian dường như không thể chịu được, dường như đã chứng đạo thành đế.
Cảnh giới của người thanh niên không phải quá cao, chỉ ở cấp bậc Đại Đế vòng năm.
Nhưng thực lực của người này là khá mạnh, chủ yếu là dường như trường mâu trong tay hắn hòa nhập với người, là kiểu có linh hồn, mặc dù chiêu thức nhìn khá đơn giản nhưng mang theo khí thế của đất trời, mâu ý đạt tới đỉnh phong ngũ đoạn.
Ngoài ra, dường như người này còn có tài năng nhất định về đạo thần hồn. Có thể thấy rõ, mỗi lần hắn vung trường mâu lên đâm vào điểm chí mạng của đối phương thì phía lông mày lại sáng lên thần quang, sau đó người bị hắn khóa chặt chỉ biết đờ người ra, thậm chí còn không có cơ hội ngăn lại, cứ vậy bị đâm xuyên người.
Có thể nói, cứ một mâu là một mạng. Mà mỗi lần ra tay lại khá nhẹ nhàng.
Còn có cảm giác như đang múa kiếm, mỗi lần tạo nên ý cảnh đầy mùi máu tanh.
Võ Tông vốn đã không đông người. Lúc này, khi người thanh niên lao vào chém giết thì bất luận là tốp thanh niên hay lãnh đạo cấp cao trong Võ Tông đều ngã gục xuống đất, thần hồn cũng nhanh chóng hóa thánh hư vô, nhanh chóng bị mục nát thành khúc xương.
Đúng là vô cùng tàn khốc.
“Hôm đó ông thà phá bỏ thỏa thuận giữa chúng ta để bảo vệ Võ Tông. Tình yêu và sự trung thành của tiền bối với Võ Tông đúng là khiến người khác khâm phục. Vì vậy lúc này, trong lúc Võ Tông gặp phải tai nạn tàn khốc, tiền bối không xuống đó quyết chiến với người thanh niên tóc trắng kia sao?”, Tô Minh nhìn Vũ Bất Bại, hỏi.
Sắc mặt Vũ Bất Bại vốn trắng bệch lúc này lại đỏ ửng mà không lên tiếng và ông ta cũng không xuống dưới.
Con ngươi Vũ Bất Bại đỏ ửng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...