Hắn vừa định lớn tiếng nói gì đó, nhưng còn chưa nói xong đã bị Tô Minh ngắt lời: "Da mặt anh dày vậy luôn hả? Tôi đã không muốn để ý đến anh rồi, ngậm miệng dùm cái, phiền thật sự".
Lúc anh nói còn khẽ cau mày.
Anh vừa nói xong, bầu không khí trên boong tàu lập tức đọng lại.
Đù!
"Cô Độc Cô, có thể sắp xếp cho tôi một phòng không? Im lặng chút, tôi muốn tu luyện, cảm ơn", Tô Minh lại quay sang Độc Cô Nguyên vô cùng khách sáo hỏi.
"Được! Được! Được!", Độc Cô Nguyên còn chưa kịp trả lời thì Tư Đồ Nhung đã giận quá hóa cười, mặt mày đỏ gay. Hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, cả người tràn đầy sát khí, oán hận nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Thế nhưng, hắn không có ra tay, vì không dám chắc có thể giết chết anh, nên sẽ không làm thế.
Huống chi, muốn giết Tô Minh cũng rất dễ!
Dù sao, Tư Đồ Phụng đã đi đến chiến trường Thần Ma trước rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ gặp được thôi. Đến lúc đó, có anh ấy ra tay, chắc hẳn sẽ khiến tên nhóc kiêu căng ngạo mạn, không biết trời cao đất rộng kia sợ tới mức run bần bật ấy nhỉ?
Khốn kiếp!
Tư Đồ Nhung nói liên tục ba từ được, cho thấy hắn đã điên lắm rồi. Có điều, Tô Minh lại... lại như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt Tư Đồ Nhung.
Mặt đối mặt.
"Còn nói nhảm nữa thì chưa đến chiến trường Thần Ma, có lẽ tôi sẽ không nhịn nổi mà giết anh ngay trên con tàu này đó, biết không?", Tô Minh lạnh lùng nghiêm túc nói.
Anh không ra tay nghiền chết con ruồi này là vì tôn trọng thương hội Bát Hoang. Suy cho cùng, nếu giết người bắn máu ra trên tàu sẽ không hay. Thương hội người ta còn phải làm ăn nữa, cũng không muốn thấy trên tàu đầy máu.
Tô Minh quyết định, ừ thì đợi đến chiến trường Thần Ma, rồi xuống tàu lại giết chết con ruồi nhặng này sau.
Tên này đã nổi lên sát khí với mình, không giết chứ để lại ăn tết à? Anh chỉ gửi tạm cái đầu của Tư Đồ Nhung trên cổ hắn, thế thôi.
Sắc mặt Tư Đồ Nhung trực tiếp thay đổi từ đỏ sang trắng, giật mình hoảng sợ, run bần bật. Thế mà đúng là không dám hó hé gì nữa. Nhưng trong lòng hắn lại căm hận ngút trời.
"Anh Tô, mời", Độc Cô Nguyên vươn tay mời, định tự mình dẫn Tô Minh đi vào khoang tàu, sắp xếp phòng cho anh.
Còn 4 người Tư Đồ Nhung thì vẫn ở lại trên boong.
Vào trong khoang tàu thì lại càng xa hoa hơn và có rất nhiều phòng.
"Anh Tô, hắn là Tư Đồ Nhung, cũng chẳng là cái đinh gì, nhưng hắn có một người anh trai tên là Tư Đồ Phụng rất mạnh, không hề đơn giản chút nào. Gã cũng đi chiến trường Thần Ma, có lẽ sau khi chúng ta rời tàu sẽ gặp. Anh Tô cũng nên tính trước đi nhé", Độc Cô Nguyên nhắc nhở.
"Cảm ơn", Tô Minh cảm ơn, khá kinh ngạc Độc Cô Nguyên sẽ thể hiện lòng tốt với mình.
Sau đó, Tô Minh bước vào phòng, Độc Cô Nguyên cũng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...