Đỉnh Cấp Tông Sư FULL

Mà đúng lúc này.

"Có trò hay xem rồi", một thanh niên tài tuấn cười cợt nói: "Muốn tránh xung đột nhưng lại hơi xui! Người sắp tìm tới tận cửa rồi!"

Thanh niên này vừa dứt lời đã thấy Tô Minh tới trước hội trường thương hội Bát Hoang. Anh còn chưa kịp đẩy cửa ra đã thấy một bóng dáng phần phật xuất hiện từ không trung.

Đó chính là Chung Ly Tĩnh!

"Nếu anh Tô thật sự sợ hãi thì có thể trực tiếp nhận thua cũng được, sao lại phải chạy trốn tránh né thế này? Ba năm qua, sư tôn đã từng nhắc tới anh là một yêu nghiệt, phi phàm, nghịch thiên cỡ nào trước mặt tôi hơn mười lần, bảo tôi phải để ý anh. Tôi cũng đã mong đợi cả ba năm. Đáng tiếc, có vẻ anh Tô đã khiến tôi thất vọng rồi”, Chung Ly Tĩnh đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Tô Minh rồi lạnh nhạt nói: "Chạy? Anh có thể chạy trốn được sao?", trong giọng nói toát ra vẻ khinh bỉ, châm biếm, thất vọng sâu sắc.

Giờ phút này ở trong hội trường của thương hội Bát Hoang, trên boong tàu chiến đấu con thoi xa hoa khổng lồ có vài nhóm thanh niên tài tuấn đến từ vực Hỗn Độn. Họ rất hứng thú đứng xa xa liếc nhìn Chung Ly Tĩnh. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, họ đã gần như nhìn thấu Chung Ly Tĩnh.


"Tạm được đấy chứ, huyết mạch Tổ Lân, đao tâm thông thấu, đao ý Phản phác quy chân, khá được", một thanh niên tài tuấn gật đầu khen. Mấy thanh niên khác cũng khẽ gật đầu.

"Chưa đến mười ngàn tuổi đã có cảnh giới Vực Chủ, quả thật khá giỏi”, ngay cả Độc Cô Nguyên cũng gật đầu. Có thể được cô ta khen ngợi một câu "khá giỏi" đã được xem như khá vinh hạnh.

Độc Cô Nguyên không khỏi hơi tò mò nhìn về phía Tô Minh. Quả thật là mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa đến hai mươi lăm, trẻ đến nỗi khiến người phải chậc lưỡi, đúng là một số khó tin. Có thể sống sót trong tay Chung Ly Tĩnh không đây?

Theo Độc Cô Nguyên, Tô Minh chắc chắn cảm thấy mình sẽ thua, không thì đã vội vã bỏ trốn, lợi dụng thương hội Bát Hoang để rời khỏi Hoàng Thành. Bây giờ cô ta chỉ muốn biết Tô Minh có thể sống sót hay không mà thôi?

Nếu sống sót cũng coi như đã không làm thất vọng sự đánh giá siêu cao của bố dành cho Tô Minh. Chỉ cần Tô Minh có thể sống sót thì với độ tuổi và tư chất võ đạo của Tô Minh, có lẽ còn mạnh hơn Chung Ly Tĩnh nữa.


"Hy vọng sẽ có bất ngờ", Độc Cô Nguyên nghĩ thầm, đôi mắt xinh đẹp dưới khăn che mặt lộ ra vẻ mong chờ.

Đúng lúc này, dưới ánh mắt của mọi người, Chung Ly Tĩnh như dịch chuyển tức thời xuất hiện trước mặt Tô Minh.

"Anh Tô, mời", Chung Ly Tĩnh vươn tay mời, mỉm cười vuốt Toái Tiên Đao sau lưng: "Tôi có thể không cần dùng đến chuôi đao này!"

Cuối cùng Tô Minh cũng nhìn về phía Chung Ly Tĩnh, có chút bực bội.

"Ầm!", không nói nhiều lời, Tô Minh vừa nâng tay lên đã đấm ra một quyền.

Sau khi đánh ra quyền này, anh không liếc mắt nhìn Chung Ly Tĩnh cái nào nữa mà đẩy cửa hội trường thương hội Bát Hoang ra, đi vào trong.

Còn Chung Ly Tĩnh, vẻ cượt cợt lập tức cứng đờ, nụ cười chợt tắt, vẻ mặt trắng bệch hoảng sợ, con ngươi như muốn lọt khỏi tròng. Trong đầu Chung Ly Tĩnh thậm chí trở nên trống rỗng, mùi vị của cái chết ập đến, cơ thể vội vàng lùi về phía sau theo bản năng, định né đi... Nhưng vô dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui