Đó cũng là lý do tại sao Cố Đình Tiêu có thể chuyển thế mấy chục lần, hơn trăm lần, không hề sợ hãi cái chết.
Ngay sau đó.
Khi lực sinh mệnh và khí huyết của Cố Đình Tiêu đã đạt tới đỉnh điểm.
Hắn ta giơ hai tay lên, như thể đang bê cả vòm trời.
Nhìn về phía Tô Minh rít gào lên: “Thuật Lưu Đày Sinh Mệnh!”
Bỗng nhiên.
Một cơn bão lũ của lực sinh mệnh như đang chia nhánh từ dòng sông lớn, mạnh mẽ chảy dọc về phía Tô Minh.
Hình ảnh đó vô cùng rung động lòng người!
Nó liên quan đến quy luật thời gian, quy luật không gian và lại càng liên quan đến quy luật vận mệnh thần bí nhất trần đời.
Đó chính là một loại đạo thuật nằm trong mười loại cấm kỵ thần bí nhất.
Mười đạo thuật cấm kỵ của thế giới Đại Thiên này thì có ba loại là do Cố Đình Tiêu nghĩ ra, có thể nói là tài năng thiên bẩm cực kỳ yêu nghiệt.
Nhất là thuật Lưu Đày Sinh Mệnh, chỉ có nhân ma mới thực hiện được, không một kẻ nào khác làm nổi.
Những lời đồn đãi đó là sự thật, còn vấn đề tại sao lại như thế hả? Vì muốn thực hiện đạo thuật cấm kỵ này cần nắm trong tay lực sinh mệnh vô cùng lớn.
Ngoài nhân ma có được Cây Thế Giới thỉ những người khác, dù có là Đại Đế cũng không thể nắm trong tay lực sinh mệnh lớn đến vậy.
“Này Tô tiểu tử, anh có thể bỏ qua nó, đúng thuật Lưu Đày Sinh Mệnh rất khủng bố và quỷ dị, nhưng vấn đề là nó vô dụng với anh”, thiên nữ Tạo Hóa cười cười mở miệng.
“Tại sao?”, bấy giờ, dù bảo tàng huyết mạch đang bùng nổ dữ dội nhưng lý trí và ý thức của Tô Minh vẫn còn.
“Bởi vì số mệnh của anh vốn là Hỗn Độn mờ mịt, có khả năng vô hạn. Kiếp trước của anh thì bổn thiên nữ không nhìn thấy, tương lai của anh bổn thiên nữ cũng không nhìn thấy. Nói cách khác, vận mệnh của anh được chính anh nắm trong tay. Nếu không có vận mệnh đặt sẵn, cũng không có sinh mệnh cố định thì làm sao bị ảnh hưởng bởi thứ gọi là thuật Lưu Đày Sinh Mệnh? Về phần lực sinh mệnh có bị đánh bay hay không thì lại càng không phải lo lắng, muốn lưu đày lực sinh mệnh của anh hả? Nực cười, bảo tàng huyết mạch có cho không?”
Tô Minh hiểu ra rồi.
Vài chiêu thức anh định dùng để đối phó với thuật Lưu Đày Sinh Mệnh cũng được cất đi trong giây lát.
“Nhưng nói thật nhé Tô tiểu tử, Cây Thế Giới đó là một bảo bối tốt, nếu anh có được, với anh mà nói sẽ có tác dụng rất lớn, nhất là khi anh đang sở hữu bảo tàng huyết mạch”.
Thiên nữ Tạo Hóa bùi ngùi nói, giọng nói chứa sự hào hứng và mong chờ: “Cây Thế Giới mà về tay, cộng với bảo tàng huyết mạch nữa thì sau này anh có thể cưỡng chế mở Hỗn Độn, thúc đẩy thế giới, có thể tái tạo một Đại Đạo mới, cho anh xác suất thành công rất lớn khi xử lý Đại Đạo!”
Bây giờ Tô Minh đã liều chết với Ý chí Đại Đạo, không chết không ngừng.
Xử lý Ý chí Đại Đạo nhất định phải nằm trong kế hoạch tương lai.
Nhưng trước mắt thiên nữ Tạo Hóa cũng hiểu, dù Tô Minh có đủ sức xử lý Ý chí Đại Đạo thì cũng không thể làm thế.
Bởi vì một khi làm vậy, Ý chí Đại Đạo biến mất, Đại Đạo hỗn loạn, quy luật hỗn loạn, đất trời hỗn loạn, hư không hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều hỗn loạn, thế thì thế giới Đại Thiên sẽ mất đi thiên cơ, võ đạo đứt đoạn, linh mạch biến mất.
Nói chung, hậu quả sẽ là thế giới Đại Thiên nhanh chóng biến thành một thế giới chết, thế giới Tiểu Thiên cùng với tầng võ thấp như địa cầu cũng thế.
Nếu vậy người thân, bạn bè, người con gái của của Tô Minh đều phải chết sạch.
Chắc chắn Tô Minh không muốn điều đó xảy ra.
Huống hồ, một khi tiêu diệt Đại Đạo thì đồng nghĩa với việc, dần dần sẽ giết chết hàng tỷ sinh linh, dẫn đến hiểm họa diệt thế.
Điều này cũng mang đến nghiệp nặng cho mình.
Mặc dù ngày thường, vì một số lý do nên Tô Minh cũng hay quyết trận sống còn với người hoặc thế lực nào đó, bàn tay còn nhuốm không ít máu tươi.
Nhưng máu đó quá ít, ít đến nỗi không thể coi là ‘nghiệp’ được.
Nhưng nếu như diệt thế giới Đại Thiên, hàng tỷ sinh linh cộng lại thì oán hận của từng người tích dần, nghiệp lực đó cũng là vô cùng khủng khiếp, lúc đó Tô Minh không đỡ nổi.
“Thiên nữ tiền bối! Ý của cô là, có cây Thế Giới và kho tàng huyết mạch, tôi hoàn toàn có thể giết chết Đại Đạo. Nhưng như vậy sẽ có một tên Đại Đạo mới đến thay thế, giống như kiểu thay một quản lý mới, không ảnh hưởng về bản chất, đúng không?”
Tô Minh cũng vô cùng phấn khích, sát ý nổi lên cuồn cuộn.
Có thể có cơ hội giết chết ý chí Đại Đạo hiện giờ đúng là tốt quá đi!
Trước đó anh luôn bị tấn công, luôn phải bị động ứng phó với tính toán của ý chí Đại Đạo.
Sau đó…
Ha ha…
Tất nhiên, việc cần làm trước mắt là có được cây Thế Giới đã.
Trong lúc tâm ý của Tô Minh đang sục sôi thì…
“Bùm!”
Dòng chảy của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng lập tức đổ xuống người Tô Minh.
Cảnh tượng này khiến bao nhiêu người kinh ngạc.
Tại sao Tô Minh không tránh?
Kể cả không tránh, lẽ nào không thể dùng đến bia Huyền Diệu để chắn lại sao?
Thậm chí còn có thể dùng Ma La Kiếm để tấn công hoặc chống lại mà?
Tô Minh bị sao vậy?
Sao cứ đơ như khúc gỗ thế?
Cố Đình Tiêu khẽ chau mày, cảm thấy quá quỷ dị, điều này khiến hắn ta bất an.
“Chết đi!”, đúng lúc này đột nhiên Tô Minh nhấc Ma La Kiếm trong tay lên rồi chỉ về phía Cố Đình Tiêu.
Một kiếm, hai kiếm rồi lại thêm kiếm nữa vung lên, sát ý gào thét, kiếm đạo vô tình.
“Cái gì…?”, con ngươi của Cố Đình Tiêu co mạnh.
Vô hiệu ư?
Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng của mình vô hiệu với Tô Minh?
Đùa gì vậy?
Cố Đình Tiêu đờ người ra.
Tất cả mọi người có mặt ở đây thì còn hơn cả thế.
“Chết tiệt!”, Cố Đình Tiêu rống lên một câu, trong lòng thấy bực tức.
Vốn tưởng rằng di chết một con kiến là rất đơn giản nhưng không thể ngờ…
“Thuật Hỗn Độn Than Tháp!”, Cố Đình Tiêu thi triển thân pháp để tránh đòn tấn công của Ma La Kiếm, đồng thời vận chuyển hạt giống Hỗn Độn, hấp thụ khí tức Hỗn Độn của biển, thi triển thuật đại đạo cấm kỵ khác.
Sức tấn công của thuật Hỗn Độn Than Tháp là vô cùng mạnh!
Lấy khí tức Hỗn Độn làm căn cơ!
Lấy quy luật Sụp Đổ làm chỉ dẫn!
Sau đó kết hợp với thuật đại đạo cấm kỵ!
Đây được coi là uy lực tấn công khủng khiếp.
Thuật Hỗn Độn Than Tháp cũng là thủ đoạn tấn công mà Cố Đình Tiêu thích dùng nhất khi năm đó vẫn còn là Nhân Ma.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...