Đỉnh Cấp Tông Sư FULL

Chấn động!

Nhập tâm ý!

Côn Thương ngay lập tức trấn tĩnh lại, tâm ý cũng nhanh chóng được khôi phục.

Đúng vậy!

Mình làm gì đã thua!

Mình vẫn còn hai chiêu bài siêu cấp mà!

Một là huyết mạch!

Một cái nữa là thần hồn!

Hai cái này có thể giúp mình lật ngược tình thế.


Tô Minh có mạnh đến đâu thì lẽ nào còn mạnh hơn cả huyết mạch và thần hồn của mình sao?

Hơn nữa, huyết mạch và thần hồn không phải là chân khí hay xác thịt thông thường. Kể cả có thần bia bảo vật thì cũng không thể chắn được đòn tấn công đầy uy lực của huyết mạch hư vô? Và càng không thể chặn được đồn tấn công của thần hồn?

Côn Thương đột nhiên cười lớn. Nụ cười đầy tàn nhẫn và vẻ tự tin.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, hét lớn: “Nói theo cách của anh thì ban nãy chỉ là khởi động thôi. Tiếp theo mới là thật này! Tôi chuẩn bị cho anh hai niềm vui bất ngờ! Anh đoán xem đó là gì?”

“Huyết mạch song đế và thần hồn chín lần luân hồn”, Tùy Y Nhân đứng trên sân thủy tinh hét lớn.

Người khác không nhìn ra nhưng cậu ta có thể nhìn ra bảy tám phần.

“Khó rồi đây!”, Tùy Y Nhân quét nhìn Tô Minh một lượt. Mặc dù Tô Minh khiến cậu ta khó có thể nhìn thấu, thậm chí cảm nhận có chút nguy hiểm nhưng Tùy Y Nhân nghĩ rằng, trong tốp thanh niên không có ai có thể chống lại huyết mạch song đế và thần hồn chín lần luân hồi.

“Tiếc thật! Nếu như không gặp phải Côn Thương thì có lẽ anh sẽ trở thành trụ cột trong lứa thanh niên chăng?”, ánh mắt Tùy Y Nhân nhìn Tô Minh với vẻ phức tạp, trong lòng thấy có chút tiếc nuối. Trên thực tế, cậu ta muốn chiến đấu với Tô Minh một hiệp nhưng xem ra không còn cơ hội nữa rồi.


Một lát sau, đột nhiên Côn Thương thu lại khí tức trên người mình.

Toàn thân Côn Thương trở nên tĩnh lặng hơn, cảm giác như đang tụ khí, cảm giác lành tính hơn rất nhiều.

Nhưng càng như vậy thì càng cho người ta cảm giác giông tố trước mưa bão.

“Ố?”, Đạm Đài Vô Tình cũng phần nào cảm nhận được sự nguy hiểm của Côn Thương. Cô ta không kìm nổi mà hét lớn: “Tô Minh! Cẩn thận!”

Đúng lúc này…

“Song đế hội tụ! Huyết mạch thăng thiên! Trấn áp cho ta!”, Côn Thương hét lớn.

Hắn nhướn mày, nhìn Tô Minh với vẻ vô tình, bá đạo và khinh bỉ, dường như đây là đôi mắt của một vị Đại Đế nhìn xuống dân thường.

Ánh mắt đầy vẻ trấn áp, dường như nhìn một cái là có thể nghiền nát Tô Minh.

Đồng thời lúc này khí tức cũng thể hiện một cách rõ ràng.

Một luồng khí tức nhợt nhạt.

Một luồng khí tức màu xanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui