Một kiếm gầm thét, giống như kiếm thần chi kiếm.
Một kiếm xông tới.
Tứ thần tương tùy.
Kiếm đánh vào gương mặt to lớn ấy, khiến nó vỡ tung, hóa thành hư vô.
“Tiểu… Tiểu bối, láo xược!”, Triệu Cang nổi giận lôi đình, không thể nào khống chế được. Chân thân còn chưa hạ xuống, lửa giận kia đã cuộn trào mãnh liệt như tới từ ngàn vạn dặm xa.
Trong khoảnh khắc kiếm ấy từ tay Tô Minh đánh ra.
Người bảo vệ của Thất điện tử, bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng kia lại lần nữa đánh tới.
Đã ở trước mặt Tô Minh, bà lão rõ ràng đã tích trữ sức mạnh vô cùng lớn, khí tức nội liễm trên người càng thêm rét lạnh.
Không chỉ có vậy, hai người bảo vệ của Tử Hoàn, hai ông lão cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy và thứ tám cũng đã đến trước mặt Tô Minh.
Thậm chí, Tống Quỳnh ở cảnh giới bán bộ Hằng Đạo cũng mỏi mắt trông lại. Mặc dù bà ta không đến gần Tô Minh, nhưng cũng dùng khí tức vây lấy anh, rõ ràng đã chuẩn bị năng lượng xong, chỉ chờ giết chết anh trong một kích.
Còn có Tử Hoàn, hắn ta toét miệng cười, khí tức trên người cũng sôi sục lên, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra bản thể.
Sắc mặt Tô Minh không thay đổi, chỉ có đôi mắt bình tĩnh, lạnh băng.
“Ám Tử Cô Lâu Thủ!”, chẳng mấy chốc, bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng ra tay trước tiên. Bà ta vừa ra tay, khí tức thần thông rạo rực, bí pháp gầm thét, bí văn lượn lờ, Cô Lâu Thủ giống như chồng lên mười tầng trời, giống như nhúng vào Sinh Tử, muốn chộp Tô Minh. Rõ ràng, trảo ấn trông không lớn, nhưng mà lại vô hình cho người ta cảm giác toàn bộ Ngưỡng La Thiên đều bị bàn tay ấy chộp lấy, chỉ cần niệm chú là có thể bóp nát Ngưỡng La Thiên, vô cùng mạnh mẽ.
Mà ngay khi bà lão ấy ra tay, hai ông cụ cảnh giới Văn Đạo bảy tầng và tám tầng bên phía Tử Hoàn cũng rất ăn ý, đột nhiên hai người hóa thành hư vô chi ảnh.
Lấy Tô Minh làm mục tiêu.
Hai người đó vô cùng ăn ý, dường như đã tu luyện pháp quyết cộng thông, liên hợp khí tức gì đó. Một thêm một còn lớn hơn hai, hai người cùng nhau tấn công và phòng bị, liên thủ tăng thêm sức mạnh, giống như là thi triển một môn thần thông. Một người dùng kiếm, một người dùng đao. Kiếm như dây tơ, lấy thần thông làm nền tảng, lấy kiếm ý làm khung xương. Thanh kiếm vung lên, mạnh mẽ chai cắt, khiến tim người ta cũng ngừng đập, tạo thành lưới kiếm đạo, bao lấy Tô Minh. Mà người dùng đao kia, đao nặng, chuôi ngắn, tốc độ đao bị thúc đến đến mức cuối cùng, xuyên thủ hư vật, xé nát không gian. Đao ý và kiếm ý giống như khí tức tử thần nhảy nhót, xông về phía trước ào ào, vô cùng lạnh lẽo.
Từ xa nhìn đến, thời gian như ngừng lại.
Ba đại lão quái vật vây quanh Tô Minh.
Vây kín anh.
Từ trên xuống dưới, Tô Minh đều bị phong tỏa.
“Giết ông trước!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...