Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lần đầu tiên Viên Châm có sự kiêng dè với một người trẻ tuổi.
Sự kiêng dè vô cùng cao!
“Đi!”, mà giờ phút này, Tô Minh không thể quan tâm tới ý nghĩ của những người khác. Trong mắt anh chỉ có Quái Nhân Tiên Hạc, chiến ý và sát ý sôi trào, anh chẳng chút chần chừ, tâm thần vừa động, anh lại chủ động công kích.
Ngay lập tức, bia Huyền Diệu bay ào về phía Quái Nhân Tiên Hạc.
Tô Minh cũng chỉ có thể dùng bia Huyền Diệu để chiến đấu, còn mấy thứ kiếm, quyền khác... thì chúng không có tác dụng gì với Quái Nhân Tiên Hạc, dù đánh trúng, hiệu quả cũng chỉ như gãi ngứa.
“Chàng trai, Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm thì tốt đấy nhưng thực lực bản thân vẫn quan trọng hơn, lão đây đúng là không thể chống lại chí bảo này, nhưng cũng không để nó đánh trúng dễ dàng như thế đâu!”. Quái Nhân Tiên Hạc luôn đề phòng Tô Minh dùng bia Huyền Diệu để tiến hành tấn công nên ngay từ giây đầu tiên anh dùng nó, ông ta đã không chút do dự lựa chọn quy luật không gian.
Tránh né!
Dùng bảy nếp gấp không gian tạo thành lá chắn, che mắt đối thủ.
Rồi lại kết hợp thân pháp không tạo nên dao động.
Từ đó tránh thoát được sự tấn công của bia Huyền Diệu.
Không chỉ vậy, khi vừa né được bia Huyền Diệu, ông ta lập tức đánh về phía Tô Minh.
Tranh thủ khoảng cách giữa Tô Minh và bia Huyền Diệu khá xa, không thể phòng thủ, ông ta thừa cơ giết chết Tô Minh.
“Không ổn rồi!”, ánh mắt Triệu Phong Niên khẽ co rút, ông ta hét lên.
Ông ta biết, Tô Minh mắc mưu.
Bia Huyền Diệu không nên tấn công mà nên ở lại phòng thủ, ít nhất Tô Minh cũng sẽ không cần sợ Quái Nhân Tiên Hạc, có thể không thua, không chết!
Nhưng hiện tại, Tô Minh đã dùng ra bia Huyền Diệu, vừa chủ động tấn công là bia Huyền Diệu lập tức rời xa chủ nhân.
Tiêu rồi!
Đây hiển nhiên là kế điệu hổ ly sơn, Tô Minh đang gặp nguy hiểm.
Theo tốc độ quy luật không gian của Quái Nhân Tiên Hạc, trong tình huống này, dù Tô Minh muốn triệu hồi bia Huyền Diệu để chặn lại nhưng không kịp nữa rồi.
Tuyệt đối không kịp!
Quả nhiên...
Không còn thời gian để giảm xóc, sau khi tránh né bia Huyền Diệu, Quái Nhân Tiên Hạc đã đứng trước mặt Tô Minh đầy quỷ dị.
Mặt đối mặt.
“Ầm...”
Cây gậy rơi xuống lần nữa!