Tống Xạ sơn rất rất mạnh.
“Tống Xạ sơn, bổn hậu có phải kẻ điên hay không cũng chẳng liên quan gì đến ông”, nhưng dù thế, Nhiếp Thanh cầm vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói, không có vẻ gì là sợ Tống Xạ sơn cả.
Tống Xạ sơn im lặng.
Trên tàu chiến con thoi trong hư không, Ninh Triều Thiên cũng nhíu mày.
“Sưtôn, Người Bất Tử là gì?”, Hữu Cầm Bảo Bảo hỏi.
“Người Bất Từ là một cấm kỵ ở nền văn minh xương, Nhiếp Thanh cầm gan thật, dám ngang nhiên luyện chê
Người Bất Tử, đây là đang khiêu khích cả học viện Hỗn Độn lẫn ý chí văn minh của nền văn minh xương”, Ninh Triều Thiên nói với giọng hết sức nghiêm trọng: “Cách luyện chê Người Bất Tử cực kỳ tàn nhẫn, rút thần hồn, bỏ đá ngoan Bất Từ vào, rồi đúc bảy ngày trong sát khí, ma khí, huyết khí ở vực ngoại sẽ thành công.
Mà Người Bất Tử có một đặc điểm chính là cơ thể rất mạnh, mạnh đến khó tin và được gọi là ‘Bất Tử’.
Vả lại, Người Bất Tử cũng không biết đau, không có sự sống, khi chiến đấu sẽ không chết không ngừng, cực kỳ điên cuồng.
Bình thường thì một Người Bất Tử có thể phát huy ra sức mạnh mạnh hơn gấp ba đến năm lần cảnh giới thực tế của người họ”.
“Hả?”, Hữu Cầm Bảo Bảo, Vân Sơn, Cát Tề SỢ ngây người.
Điều này chẳng phải là nói tuy Tùy Y Nhân có cảnh giới Đại Đê thượng vị bảy chuyển,
nhưng thực lực thực tê còn khủng bố hơn cả Đại Đê thượng vị chín chuyển?
TÔ Minh giơ tay lên bắn ra một vệt kiếm phong, đúng thế, anh cũng không sử dụng kiếm, mà chỉ bắn một vệt kiếm phong ra từ ngón trỏ.
Kiếm phong hẹp dài, thuần một màu tím.
Nó chợt lóe rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Song, chỉ trong khoảnh khắc ấy, lại có vài người có mặt ở đây chợt thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ hoảng sợ và khó hiểu.
Tống Xạ sơn lẩm bẩm: “Kiếm ý thất, thất đoạn? Hay là mình đã cảm giác sai?”
Ông ta cũng không chắc mình có cảm giác đúng hay không! Nói là sai thì lại không thể nào, ánh mắt ông ta lợi hại cỡ nào chứ?
Mà nói là đúng, nếu ông ta không nhớ lộn thì kiếm ý của Tô Minh mới luyện đến lục đoạn đỉnh phong, giờ
mới bao lâu đã nhảy lên thất đoạn? Không đúng, có lẽ còn là thất đoạn đỉnh phong? Chẳng phải điều này quá
vớ vẩn ư?
Dù một số người là Kiếm Đế chuyển thế và đệ tử dự thính trong học viện Hỗn Độn, hay cao thủ kiếm đạo đến từ Phù Đồ Kiếm Hải thì cũng không thể khiến kiếm ý lục đoạn nhảy lên thất đoạn chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Mà có tìm kiếm trong dòng lịch sử cả tỷ năm của học viện Hỗn Độn, thì một kiếm tu tu luyện kiếm ý từ lục đoạn đến thất đoạn nhanh nhất cũng mất khoảng 7000 năm mới làm được.
Đó đã được coi là một kỳ tích và trở thành truyền thuyết.
Còn Tô Minh, tính đến nay chắc cũng chưa đến 30 tuổi.
Ngay khi Tống Xạ sơn, Ninh Triều Thiên, Nhiếp Thanh cầm, một số tu giả võ đạo có thực lực khủng bố cảm giác được kiếm ý khác lạ của Tô Minh
và đang khó hiểu thì Tùy Y Nhẫn cũng ra tay.
Tùy Y Nhân cũng bắn ra một vệt kiếm phong!
“Vèo!”
Tùy Y Nhân vừa bắn ra kiếm phong, cả nừa bầu trời bắt đầu nứt toạc và sụp xuống, luân hồi phản chiếu, hư không chảy ngược.
Thậm chí là toàn bộ tầng võ đạo nơi Thái Nhất thần quốc cũng trở nên hỗn loạn.
Chỉ một ngón tay đã cực kỳ khủng bố!
Hàng tỷ người có mặt ở đây chỉ có thể im lặng trỢn mắt há hốc mồm nhìn.
Đây gần như là một chiêu kiếm mạnh nhất mà nhiều người ở đây từng thấy trong đời.
“Kiếm ý thất đoạn hậu kỳ? Còn là kiếm ý Vĩnh Hằng!”, Ninh Triều Thiên đứng trên tàu chiến trong hư không kinh ngạc hô lên, trong ánh mắt già
nua lộ ra vè hoảng sợ đầy chấn động, lại lo lắng sốt ruột lên!
“Kiếm thể Vĩnh Hằng đáng sợ như vậy ư?M, Hữu Cầm Bảo Bảo cũng ngu ngơ.
Kiếm ý thất đoạn hậu kỳ, rồi còn là kiếm ý Vĩnh Hằng.
Nêu ở nền văn minh cấp hai đã là ông trùm một vùng rồi ấy nhỉ? Sao có thể xuất hiện ở trong nền văn minh cấp một chứ?
Hơn nữa, một yêu nghiệt có tư chất kiếm đạo mạnh đến khó tin ấy lại bị luyện thành Người Bất Tử? Đúng là mất trí mà!
Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là sư đệ Tô Minh chết chắc rồi! Đúng thế! Chết chắc rồi!
Tại đây có hình
.