"Đừng nghe cái thằng ranh con này nói bậy nói bạ, nó thì biết cái đếch gì, ông Trung, nó dọa các ông thì sao, giết nó đi!!! Dùng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng giết chết nó đi",
"Đúng vậy, thằng ranh này đang khoe khoang dọa nạt chúng ta mà thôi", đám người Lam Trung gật đầu, thu hồi lại dòng suy tư của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Minh.
Tô Minh thật sự bó tay.
Anh quả thực đã biết từ lâu, được chưa? Chính anh cũng không phải người mù.
Ngay từ giây phút đầu tiên bước vào đại sánh này, anh đã chú ý đến chiếc chuông lớn này.
Khí tức của chiếc chuông lớn này thật không đơn giản, mang theo một vẻ cổ xưa nặng nề, còn có mùi vị của linh khí ẩn chứa bên trong, không khỏi nói cho Tô Minh biết, nó chính là một bảo vật.
Sở dĩ anh không ngăn cản là vì muốn biết đám người Lam Trung sẽ sử dụng chiếc chuông lớn này như thế nào? Những pháp quyết sử dụng cùng nội dung cụ thể của câu thần chú là gì? Nếu không để đám người Lam Trung làm mâu một cái, anh làm sao có thể rõ ràng?
Quả nhiên, đám người Lam Trung không để cho anh thất vọng.
Như vậy chuyến đi đến nhà họ Lam thu hoạch cực lớn, cái chuông quý giá này sau đó sẽ thuộc về anh, anh còn có thể sử dụng, khi dùng chắc chắn sẽ thuận lợi!
"Mộ Cẩn, tránh xa một chút", một khắc sau, Tô Minh nhìn về phía Diệp Mộ Cấn, nói.
Diệp Mộ Cẩn gật đầu, tỏ vẻ "anh phải cấn thận", rồi lùi về phía sau.
Rất nhanh, bên trong đại
sảnh của biệt thự chỉ còn lại Tô Minh cùng 8 người Lam Trung.
"Bắt đầu đi.
Đừng đế tôi thất vọng", Tô Minh ngấng đầu, liếc nhìn đám người Lam Trung, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ chờ mong.
Điều này làm cho đám người Lam Trung cảm giác mình như chịu sự sỉ nhục to lớn.
Sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau đó bọn họ nhìn nhau.
"Đi!!!", 8 người đồng thời hét lên.
Trong chớp mắt!
Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đã chuyển động.
Tự xoay tròn một cách điên cuồng.
Ánh sáng màu vàng nhàn nhạt từ mặt chuông lan tỏa ra bốn phía xung quanh, nhanh chóng nhuộm vàng toàn bộ đại sảnh.
Vô cùng kì quái.
"Âmmm! ", sau đó, bọn họ đồng thời giơ tay lên, lòng bàn tay đều là ấn ký pháp quyết vô cùng phức tạp, hóa thành một số điểm sáng lập lòe trên mặt chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.
Lóe lên một cái rồi biến mất.
Khi điểm sáng trong nháy mắt chạm vào mặt chuông.
"Keng!!!"
nhiều mảnh, và sàn đá cẩm thạch ở đại sảnh cũng hóa thành bột.
Ngay cả bên ngoài đại sảnh, mấy trăm con cháu dòng chính nhà họ Lam ở phía xa, ngoại trừ một ít người tu luyện võ đạo có thực lực cường đại, còn những người khác giờ khắc này đều cảm thấy cả thế giới không còn âm thanh nào, màng nhĩ như muốn rách, trong lỗ tai đau nhức, thậm chí có người lỗ tai đã bắt đầu rỉ máu.
.