Rõ ràng tình hình không giống nhau.
Ngày đó nhà họ Tô gặp nạn, cho dù Võ Tông và ông ta – Vũ Bất Bại ra tay cũng chẳng có ích gì, không nhìn thấy hi vọng.
Vũ Bất Bại ông ta chết chung với Võ Tông thì vui lắm à?
Vì vậy không giúp cũng chẳng vấn đề gì.
Đên nay Vũ Bất Bại vẫn không cảm thấy bản thân làm sai.
Tuy rằng nhiều năm về trước ông ta đã có hẹn ước với Tô Minh nhưng hẹn ước thì tính là gì? Lời hứa hẹn cũng phải thay đổi.
Mà hiện giờ đối với nhà họ Tô mà nói, muốn giúp đỡ giải quyết kiếp nạn của Võ Tông có thể làm được một cách nhẹ nhàng.
Thậm chí, còn không cần Tô Minh tự mình ra tay.
Chỉ là Quan Khuynh Thành và Diệp Mộ Cẩn còn cả Đạm Đài Vô Tình, ba cô gái là có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Lại thấy chết không cứu.
Còn cả Tô Minh năm ấy, nếu không phải năm xưa ông ta giúp đỡ anh một
chút, liệu anh có ngày hôm nay hay không?
Nhà họ Tô là kè vong ân phụ nghĩa.
Chỉ là e rằng Vũ Bất Bại đã quên năm đó Tô Minh giết hết Võ Tông phải trả giá vô số, mất rất nhiều năm cũng không thể nào giải quyết sạch sẽ phản đồ Võ Tông, giúp Võ Tông báo thù rửa nhục.
Trong lòng Vũ Bất Bại không cam lòng cũng tràn đầy oán hận, hận ý chí Đại Đạo không tranh đấu, hận học viện Tiên Lạc, điện Hoàng Tuyền, liên minh Hoang Thần không biết cố gắng.
Nêu như tranh giành một chút, hủy diệt cả nhà họ Tô là xong rồi.
Đáng chết!
“Vậy… Vậy tôi xin về trước!”.
Tuy trong lòng Vũ Bất Bại oán hận, hận ý tột cùng lại không dám biểu hiện ra ngoài, ông ta hít sâu một hơi, hơi chắp tay định rời đi.
Nhưng vào lúc này.
“Chờ một chút!”, không ai ngờ tới, Tô Minh xuất hiện.
Đúng.
Tô Minh đi đến sân võ đạo.
Tại đây có hình ảnh
cảm kích, nhìn chằm chằm vào Tô Minh: “Cậu Tô, cảm ơn cảm ơn cảm ơn cậu!”
Tô Minh chỉ mỉm cười.
Vũ Bất Bại không thấy rõ, sâu trong đôi mắt Tô Minh là sự đùa giỡn và lạnh lẽo, nếu như thấy rõ ràng, e là sẽ phải kinh hoảng.
“Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh lên tiếng.
“Đúng đúng đúng…”, Vũ Bất Bại kích động đỏ bừng mặt, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn, cảm kích…
Ngay sau đó.
Tô Minh và Vũ Bất Bại biến mất.
“Phì!”.
Trong sân võ đạo nhà họ Tô, đầu tiên là yên lặng, không khí hơi kỳ lạ ít nhiều có chút bí bách, không hiểu
rõ tại sao Tô Minh còn muốn đi giúp Vũ Bất Bại, lại bị tiếng cười của Diệp Mộ Cẩn phá vỡ.
ờ đây muốn nói người hiểu Tô Minh nhất.
Nhất định là Diệp Mộ cẩn.
Không ai sánh nổi.
“Anh Minh vẫn tệ hại như vậy…”.
Diệp Mộ Cẩn phàn nàn một câu, lại nhìn về phía Tô Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên: “Bố mẹ, hai người không cần lo lắng anh Minh sẽ đi giúp Võ Tông đâu.
Anh ấy nhỏ mọn, tàn nhẫn hơn bất kỳ ai mà!”.