Chỉ điều này cũng đã đủ rồi.
Đủ để Tô Minh 100% đứng về phía Phong Vũ Vân, vậy thì anh còn để ý tới việc đứng ở phe đối lập với người mẹ kê kia của cô ta sao?
Không quan tâm.
về phần đối phương cùng Thái Nhất thần quốc sẽ mang đến cho
mình cùng Chiến Uyên uy hiếp như thê nào?
Tô Minh hoàn toàn không lo lắng.
Làm ơn đi.
Thiên nữ Tạo Hóa hiện tại đã có thể ra tay rồi!
Dù bà có bao nhiêu cường hãn.
Lớn mạnh thế nào.
Thủ đoạn ngập trời ra sao.
Bà cứ thoải mái tới.
nghe được câu ‘Bà muốn nghĩ thê nào thì nghĩ’ kia của Tô Minh, Phong Vũ Vân cuối cùng cũng không đứng vững nổi nữa, cơ thể xinh đẹp run lên bần bật, xém chút đã ngã ngồi xuống nền đất, may thay còn có Tô Minh bên cạnh dìu đỡ cô ta.
“Có nhất thiết phải bị dọa thành dáng vè này không?”, Tô Minh thực sự có chút không nói nên lời, tốt xấu gì cũng là công chúa của Thái Nhất thần quốc, là một trong những nữ thần nổi
tiếng nhất tại vực Hỗn Độn, cũng là sự tồn tại Đại Đế hạ vị vòng tám.
Tâm cảnh này cũng quá kém cỏi nhỉ?
“Tô Minh”, nét cười trên mặt người phụ nữ trung niên trong kính không gian rốt cục biến mất, bà ta nhìn anh một cái thật sâu, cũng không thốt ra lời uy hiếp nào, sau đó kính không gian liền nhu động, gỢn sóng rồi tiêu tan.
“Tôi phải giải thích với Tô Ly thế nào đây, phải làm thế nào đây?”
Phong Vũ Vân đang được người dìu đỡ thậm chí quên cả ‘nam nữ thụ thụ bất thân’, quên đi sự xấu hổ khi lần đầu tiên trong đời được một người khác giới ôm ấp thân mật như vậy, cô chỉ đắng chát lắc đầu mà thì thầm.
“Cô nói cái gì? Tô Ly? Nói rõ ràng!”, sắc mặt Tô Minh thay đổi, tay vốn còn đang đỡ Phong Vũ Vân lúc này lại xoay ngược tóm chặt lấy cánh tay cô
ta
“Tôi quen biết em gái Tô Ly của anh, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, cô ấy đã tìm được gia tộc của mình tại vực Hỗn Độn.
Cô ấy cũng thường xuyên nói với tôi về anh, nói anh lương thiện, ưu tú, hòa nhã…”, Phong Vũ Vân thất hồn lạc phách đáp.
Quả thật bó tay hoàn toàn… Tô Ly ơi Tô Ly! Anh trai cô lương thiện ấy hả? Lương thiện ở đâu vậy? “Không chết không dừng” là ý gì? Anh trai cô xuất sắc? Hừm, nếu xét về mặt thiên phú võ đạo và thực lực thì đúng là xuất sắc thật đấy! Nhưng về phần thân thiện gì gì đó, khụ khụ… Thân thiện chỗ nào hả? Đồ điên thì có! Lớn lối đến mức khiến người khác giận sôi máu đây này!
“Tô Minh, trốn đi! Bây giờ anh chỉ còn cơ hội sống sót cực kỳ nhỏ, hãy mau dẫn theo cả nhà họ Tô chạy trốn đi, trốn ra khỏi nền văn minh xương ấy!”, Phong Vũ Vân hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu hét to: “Đây là cơ hội duy nhất, ngay, ngay và luôn, nếu không thì sẽ không kịp…”
“Ngừng, ngừng, ngừng, tạm thời
đừng nói tới mấy thứ này, cô vẫn nên nói về chuyện em gái tôi ở vực Hỗn Độn có khỏe không cái đã.
Em ấy có tìm được cha mẹ ruột và gia tộc của mình không?” Tô Minh lên tiếng hỏi, rõ ràng sự chú ý của anh và Phong Vũ Vân không hề giống nhau,
“Coi như tôi xin anh, không còn thời gian nữa đâu, anh…” Phong Vũ Vân sắp phát khóc tới nơi luôn rồi.
“Cứ nói về chuyện của em gái tôi trước đã, nếu không, tôi sẽ quay về bê quan tu luyện đấy!” Tô Minh thản nhiên nói.
“Anh…” Phong Vũ Vân suýt chút nữa trỢn trắng mắt ngất luôn.
Trời ơi là trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...