“Rồi nhìn lại dáng vè hiện nay của ngươi mà xem”.
“Minh Kiệt… Ngươi làm lão tổ rất thất vọng!”
Ông lão chậm rãi kể lại đầu đuôi, vừa nói vừa lộ ra ánh mắt phức tạp.
Minh Kiệt thì vẫn luôn dập đầu, rồi lại dập đầu!
“Lão tổ, đều do tôi tham lam, đều do tôi…”, Minh Kiệt điên cuồng dập đầu, khóc nức nở.
“ĐƯỢc, những điều đó cũng không
quan trọng, còn bốn mươi mấy tiếng nữa Đại Đạo quả vị sẽ tróc ra.
Sau đó, lão tổ sẽ dẫn Minh Hằng đến tiếp nhận Đại Đạo quả vị, ngươi cứ chuẩn bị đi”, ông lão nhàn nhạt nói: “Rồi ngươi quay về tộc Minh, đóng cửa ăn năn 10 triệu năm.
Trong khoảng thời gian đó, lão tổ sẽ cho ngươi một số thiên tài địa bảo để giúp ngươi ngăn cản Đại Đạo quả vị cắn trả.
ít nhất, sẽ đảm bảo ngươi có cơ hội trở thành Đại Đế thêm lần nữa.
Còn Tô Minh kia…”
Trong mắt ông lão hiện lên sát khí.
“Vâng!”, Minh Kiệt gật đầu.
Tại nhà họ Tô ở thế giới Tiểu Thiên.
“Cô nói, cô muốn bổ miếng ngọc này ra?”, Tô Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia hỏi, trên bàn đặt một miếng ngọc hình khóa, trong ngọc có một hạt gạo màu đỏ.
“Ổ, ra là miếng ngọc này?”, đúng lúc này, Thiên nữ Tạo Hóa bỗng mở
miệng, nói với giọng khá ngạc nhiên và mừng rỡ.
“Thiên nữ tiền bối, cô biết nó?”, Tô Minh tò mò hỏi.
“Cố gắng giúp cô nhóc kia đi”, Thiên nữ Tạo Hóa cũng không giải thích nhiều: “Nêu cô nhóc kia cầm miếng ngọc kia đến, còn cầu xin anh chứng tỏ cô ta là người có duyên với hạt gạo màu đỏ trong miếng ngọc kia.
Hơn nữa, mở miếng ngọc này ra cũng có chỗ tốt rất lớn với anh.
Trong miếng ngọc này ngoài hạt gạo màu đỏ kia thì còn có Chí Bảo khác, gần như là đặt làm riêng cho anh…”
Tại đây có hình ảnh
, đầu đội mũ phượng, bàn tay đang vuốt ve một con cáo chín đuôi.
Bà ta ngẩng đầu, cách mặt gương nhìn Tô Minh, rõ ràng là cách xa nhau hằng tỷ không gian nhưng lại như gần ngay trước mặt.
“Tô Minh, cô nhóc Vũ Vân kia cho cậu xem miếng ngọc kia, bổn hậu khuyên cậu tốt nhất không nên mở nó ra.
Vũ Vân chỉ thích quậy thôi”, người
phụ nữ ấy dịu dàng cười nói..