Minh Viêm đúng là người tốt! Y như vị thần may mắn của anh vậy.
Huống chi, Minh Viêm còn để lại một chiếc nhẫn không gian.
Tô Minh chưa xem, nhưng có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ đang đợi anh.
Đúng lúc này, đỉnh Thần Ma hóa thành chiếc nhẫn rồi bay về trong tay Tô Minh.
Anh có thể cảm giác được nó vui vẻ vì đã nghiền nát được bàn tay thái cổ khổng lồ kia.
“Anh Minh, anh vẫn mạnh đến biến thái mà”, Diệp Mộ Cẩn ôm chặt lấy cánh tay Tô Minh, không kiềm nổi oán giận, thực lực của anh đúng biến thái! Mạnh đến cùng cực!
Ban đầu, cô ta đến tộc Phượng Hoàng, rồi trở thành thánh nữ tộc ấy, thực lực bỗng dưng tăng vọt, mỗi ngày một khác.
Diệp Mộ Cẩn còn tưởng rằng chính mình chắc chắn đã bỏ xa Tô Minh vẫn còn đang ở trên Trái Đất, còn nghĩ khi gặp lại anh Minh sẽ kiêu ngạo một phen, ai dè, anh Minh vẫn là anh Minh của khi xưa.
Trên không trung, Đạm Đài Vô Tình lẳng lặng nhìn Tô Minh đang đứng phía dưới, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kiêu ngạo!
“Đừng mà!”
“Tha cho tôi đi!”
“Đó, đó, đó là cái gì?”
“Tôi cảm thấy mình đã bị nhằm vào, tôi sắp chết rồi”.
“Cứu mạng!”
Giờ phút này, hơn 100 ngàn người trong học viện Tiên Lạc từ ban lãnh đạo đến đệ tự nội ngoại đều khóc lóc, kêu gào cầu xin tha thứ.
Trông cứ như tận thế đến.
Tô Minh còn không có đến, mà chỉ là một kiện pháp bảo đã đàn áp cả một thế lực bán bộ siêu nhiên trong thế giới Đại Thiên!
Đáng sợ! Thật là đáng sợ mà!
Thoáng chốc, cả 10 ngàn tỷ người trong thế giới Tiểu Thiên và Đại Thiên đều im lặng.
“Đầu tiên, trong vòng ba ngày, hễ là những đệ tử nội ngoại đã từng nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn phải tự bạo! Kể cả cơ thể lẫn thần hồn!”
“Thứ hai, hễ là tài sản và tài nguyên võ đạo của học viện Tiên Lạc phải gom hết lại rồi cử người đưa đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên trong thế giới Tiểu Thiên!”
“Thứ ba, những người không liên quan còn lại của học viện Tiên Lạc phải tự hủy đan điền và ba chủ mạch, rồi rời khỏi học viện.
Từ nay về sau, không được tự coi mình là đệ tử của học viện Tiên Lạc nữa”.
“Thứ tư, ai không làm được thì bia Huyền Diệu sẽ quét sạch học viện Tiên Lạc!”
Mỗi lần Tô Minh mở miệng nói, cả thế giới Tiểu Thiên lẫn Đại Thiên lại càng trở nên tĩnh lặng.
Sau khi anh nói xong, hư không cũng như đông cứng lại.
Thật độc ác! Thật bá đạo!
“Còn các người”, sau đó, Tô Minh quay đầu nhìn Thẩm Thương Khung và những người được học viện Tiên Lạc cử tới tấn công Chiến Uyên, bỗng dưng giơ tay lên, đấm ra một quyền.
Kế tiếp, đã không còn gì nữa vì đám người Thẩm Thương Khung đã hóa thành cát bụi trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, như chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này.
Quả thật tàn nhẫn đến nỗi khiến lòng người rét run! Không có bất cứ cò kè mặc cả nào hết!
Rồi Tô Minh lại nhìn về phía Thân Đồ Qua.
Lúc này, điện chủ điện Hoàng Tuyền là Đồ Đồng Thiên chợt chắn trước mặt Thân Đồ Qua.
“Điện chủ, cứu tôi với” trong giây phút tuyệt vọng ấy, ánh mắt Thân Đồ Qua chợt bừng sáng, nghĩ rằng điện chủ tới là để cứu mình, trong lòng dấy lên một chút hi vọng.
Song, Đồ Đông Thiên – một hạ vị Đại Đế tầng ba đỉnh phong hoàn toàn không thèm liếc nhìn Thân Đồ Qua cái nào, mà chỉ nhìn Tô Minh nói, “Cậu Tô, Đồ Đồng Thiên tôi và Thân Đồ Qua cùng những người thuộc điện Hoàng Tuyền hiện có mặt ở đây dùng cái chết để xin lỗi cậu, được không?”
Một nhân vật kiêu hùng, thần bí, gian xảo của một thế hệ, sống cả trăm triệu năm, là điện chủ điện Hoàng Tuyền thế mà lại cúi đầu trước Tô Minh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...