Khiêu khích ai không khiêu khích lại gây hấn với thiếu chủ Ngưỡng sơn, đây không phải là can đảm nữa mà là tìm kiếm phương thức chết đơn giản và trực tiếp nhất trên đời.
Mắt thấy nắm đấm của Phục Yểm đã lao tới trước người Tô Minh, ở ngay trước trán anh.
Đột nhiên.
“Tính tình xấu như vậy thật không tốt chút nào”, Tô Minh bất ngờ phì cười, tùy ý nói, đồng thời tay phải của anh trong thoáng chốc giương lên, cũng vung cú đấm nghênh đón một quyền kia của Phục Yểm.
Xem ra Tô Minh cũng không có gắng sức, chung quy cả đứng lên cũng không làm, quá tùy ý rồi.
Tuy vậy.
Trong tích tắc.
“Bùm!!!”
Hai cú đấm va cham trưc diên.
Âm thanh giòn vỡ vang lên, cơ thể khổng lồ của Phục Yểm vậy mà trực tiếp bắn ngược ra ngoài.
Không chỉ bay ngược lại, cánh tay của Phục Yểm, còn có nắm đấm của hắn cũng bị xé ra từng mảnh, máu chảy đầm đìa, xương gãy thê thảm, nhìn thấy mà giật mình.
Thậm chí nếu quan sát cẩn thận, cơ thể của hắn còn có từng vết nứt sâu, dường như toàn thân có thể nứt vỡ bất cứ lúc nào.
Phục Yểm bay lộn ngược mấy trăm mét, va mạnh vào một cây cột kim loại nâng đỡ mái cung điện mới miễn cưỡng dừng lại, nửa người hắn găm sâu vào cây cột đó.
Hơi thở hổn hển mỏng manh, gần như đã đến bờ tử vong.
Đại sảnh cung điện càng trở nên yên tĩnh…
Sự tĩnh lặng không ngôn ngữ nào
nào có thể hình dung.
Điều này… cái này… này…
Bọn họ rốt cuộc đã nhìn thấy gì vậy?
“ừm?”f ngay cả sắc mặt của Thánh từ Ma Tuyền đang ẩn mình sau cung điện cũng cũng có chút thay đổi, vô cùng kinh ngạc.
Thực lực của Phục Yểm thực sự không yếu kém, thậm chí có thể nói cực kỳ mạnh mẽ, trong thê hệ trè quả thực có rất ít người có thể đánh bại hắn.
Càng không nói đến dùng nắm đấm cùng sức mạnh thuần túy hạ gục Phục Yểm.
Kỳ tích.
Tổ tiên của tộc Ngưỡng sơn là sơn thần tu luyện ra linh trí rồi tạo ra tộc Ngưỡng sơn, bởi vậy, bản chất huyết mạch của họ cũng là huyết mạch của sơn thần, sở trường là sức mạnh cùng
khả năng phòng thủ xác thịt.
Muốn đè ép Phục Yểm về mặt sức mạnh thì sợ rằng Ma Lại cũng rất khó làm được.
Nhưng một thanh niên nhân loại với cảnh giới Khư Chủ laị có thể làm được???
Ngay cả khi tận mắt chứng kiến trong lòng cũng còn có chút bối rối, cũng không hiểu nổi.
Ma Lại nào biết thể lực thuần túy hiện tại của Tô Minh đã đạt tới cấp độ 50 tỷ, hơn nữa còn vận dụng thêm ‘thôi động’ của thần thông không gian, lực công kích của sức mạnh thuần túy cơ hồ đã chạm ngưỡng 300 tỷ.
Phục Yểm chỉ có 100 tỷ.
Có sự khác biệt về chất.
Rốt cuộc, sự hiểu biết về quy luật không gian của Tô Minh quá dọa người, những thần thông đa dạng quy luật không gian phát triển ra không
khác gì đang giúp anh gian lận.
“Mọi người à, muốn xem Linh Điệp múa? Bỏ cái suy nghĩ ấy đi”.
“Có suy nghĩ xấu xa với Linh Điệp ư? Tốt nhất tém lại”.
“Tính tình của tôi khá là nóng đó”.
Trong bầu không khí im phăng phắc, Tô Minh rót cho mình ly rượu, uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu, liếc nhìn mọi người trong sảnh tiệc, lạnh nhạt nói.
Bất kể anh là Đại Đế hay là chủng tộc khủng bố nào thì Tô Minh cũng chẳng thèm nể nang gì mà cảnh cáo.
Quả thật cực kỳ kiêu ngạo và bá đạo.
“ực…”, Linh Hoành chấn động, không dám tin, hoảng sợ, lo lắng lung lay như muốn ngất xỉu.
Còn Linh Điệp lai run rẩy, suýt nữa
ngồi bệt xuống đất, may mà Tô Minh đỡ cô ta: “Linh Điệp, cô cẩn thận chút, đừng ngã”.
“Tô Minh, tôi… anh… tôi…”, Linh Điệp lắp bắp, cái đầu nhỏ của cô ta như chết máy, nắm chặt lấy cánh tay Tô Minh, vì quá kích động nên không khỏi dùng sức bóp đỏ tay anh.
“Bình tĩnh, mọi thứ đã có tôi”, Tô Minh an ủi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...