Mấy người Tiền Sơn Sơn, vương Thừa Dịch, Trương Khả đều lập tức biến sắc!
Đặc biệt là vương Thừa Dịch, trực tiếp quát Tô Minh: “Anh Tô, không có tiền bối thì có lẽ chúng ta đã không tìm thấy nơi này.
Tiền bối có ơn cứu mạng với chúng ta, mong anh khách sáo chút đi…”
vương Thừa Dịch có chút tức giận, hắn ta cực kỳ kính trọng và biết ơn cổ Dực.
Tô Minh vừa tới đã khiêu khích cổ Dực thì đúng là hết sức xấc láo, hay anh là con chó dại? Gặp ai cũng cắn? Rõ ràng tiền bối đối xử tốt với đám người mình như vậy, có lòng tốt mời anh tới san xẻ bảo vật, kết quả anh…
Tô Minh lạnh lùng liếc vương Thừa Dịch một cái.
Lúc này.
“Anh Tô, người này là cổ Dực tiền bối, có thực lực rất khùng bổ, là cao
thủ đỉnh cấp còn sót lại ở chiến trường Thần Tiền sơn sơn cũng mở miệng.
Gã ta uyển chuyển hơn, không có quát mà là kính cẩn giới thiệu cổ Dực.
Còn Độc Cô Nguyên lại lặng lẽ đến gần Tô Minh, sốt ruột hạ giọng nói:
“Tô Minh, anh muốn chết hả? Nghe tôi, xin lỗi tiền bối đi, anh có biết mình vừa nói gì không vậy?”
Độc Cô Nguyên vừa tức giận vừa lo lắng.
Tức Tô Minh không biết tốt xấu, vừa tới đã khiêu khích người ta.
Lo Cổ Dực tức giận hạch tội Tô Minh, vậy anh sẽ xong đời.
Tuy Tô Minh rất mạnh, mạnh đến đáng sợ, biến thái và khó tin, cũng là thiên tài xuất sắc nhất mà cô ta từng gặp.
Thế nhưng, anh vẫn còn trè! Có làm gì cũng không thể là đối thủ của lão quái vật đỉnh cấp sống hơn 1 tỷ năm được!
Độc Cô Nguyên thật sự là nôn nóng muốn chết, rồi chắp tay với cổ
Dực: “Tiền bối, Tô Minh còn trè nên nông nổi, mong…”
Song, Độc Cô Nguyên còn chưa nói xong, cổ Dực đã ngắt lời cô ta, khá là hứng thú nhìn Tô Minh: “Cậu biết? Thế tại sao còn tới?”
Hắn vừa nói ra câu đó, đám Độc Cô Nguyên, vương Thừa Dịch lập tức thay đổi sắc mặt!
Là sao? Cổ Dực tiền… tiền… tiền bối thật sự tính kê Tô Minh? Mà còn chính mồm thừa nhận?
“Không thể nào! cổ Dực tiền bối có trình độ gì? Sao có thể tính kê Tô Minh? Tô Minh xứng à!”, vương Thừa Dịch lắc đầu nguầy nguậy, không tài nào chấp nhận nổi.
“Tiền bối, người…”, vương Thừa Dịch cố nén lo lắng và sợ hãi nhìn về phía Cổ Dực, định nói gì như muốn xác định gì đó.
Có điều, vương Thừa Dịch còn
chưa nói xong.
“Ầm!”f một tiếng trầm đục chợt vang lên, vương Thừa Dịch lập tức bay ngược ra ngoài, cả người bị một sức mạnh khủng bố đánh bay, rồi nện thẳng lên vách động, đâm bể cả vách, cơ thể bị thương nặng như sắp ngủm dính chặt lên vách động, xương cốt cả người hắn ta gần như gãy hết.
Mà điều khiến người ta rỢn tóc gáy là ngoài Tô Minh ra thì những người có mặt ở đây như đám Độc Cô Nguyên đều không nhìn thấy cổ Dực ra tay như thê nào!
“Thứ rác rưởi”, cổ Dực chán ghét liếc nhìn vương Thừa Dịch như con chó chết kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...