Trong chớp mắt.
Ánh mắt bóng áo trắng khẽ co rúm.
Trong đầu bóng dáng mặc đồ trắng như thể vang lên tiếng chuông của đất trời!
Vang dội.
Nhớ rất kỹ.
Đó là chuyện rất rất lâu trước đây, thời điểm nền văn minh xương vừa mới khai thiên lập địa, có lẽ là trước cả khi nền văn minh xương khai thiên lập địa.
Có một cô gái phong hoa tuyệt đại, chỉ cần một suy nghĩ là có thể sinh hoặc diệt cả nền văn minh.
Một ngày nọ, cô gái ấy giáng lâm học viện Hỗn Độn.
Cô ấy nói, mình chỉ đi ngang qua.
Cô ấy nói, gặp được là duyên phận, rồi chỉ điểm viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Lúc ấy, bóng dáng áo trắng chỉ là đứa trè con theo bên người viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Viện trưởng hỏi: Ngài muốn chỉ điểm vãn bối như thế nào.
Cô gái nói: Hạ một ván cờ.
Sau đó, viện trưởng liền hạ một bàn cờ với cô gái kia, mà lúc đó, bóng áo trắng vẫn còn là đứa nhỏ đứng một bên châm trà cho viện trưởng và cô gái.
May mắn được nhìn thấy.
Ván cờ giữa viện trưởng và cô gái kia kết thúc rất nhanh chóng.
Khả năng chỉ có một giờ.
Ông ta xem không hiểu.
Nhưng ông ta nhớ rất rõ, sau khi kết thúc bàn cờ, cô gái kia có nói một câu: Quân trắng rơi xuống, tạo phúc trăm họ.
Quân đen rơi xuống, văn minh phục hưng.
Rất rõ ràng.
Đên giờ vẫn còn nhớ.
Dù đã qua một tỷ năm?
Sau ván cờ, cô gái đó rời đi.
Cô ấy nói, cô ấy phải tiếp tục đi con đường của mình.
Còn viện trưởng thì bế quan ngay sau ván cờ đó.
Không lâu sau, viện trưởng đột phá, thành tựu cảnh giới Vô Thượng.
“Một câu không đầu không đuôi, thần thần thao thao.
Chẳng lẽ chỉ thế là muốn sứ thần khoan dung cho hành vi càn rỡ của anh ta? sợ rằng đầu óc của Tô Minh thật sự có vấn đề đi?”, lúc này, khi mà bóng dáng mặc đồ trắng đang xuất thần, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hầu hết tất cả mọi người ở toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Dù sao, chẳng có ai sẽ nghĩ theo hướng có lẽ Tô Minh có sâu xa gì đó với học viện Hỗn Độn.
Thứ nhất là do tuổi của Tô Minh, thứ hai là do lai lịch của Tô Minh, tuyệt đối không có khả năng này.
Tư Đồ Nhung, Tư Đồ Phụng và Tư Đồ Chính Trú đều thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi Tô Minh thần thần bí bí, bọn họ có hơi sợ hãi, còn tưởng rằng Tô Minh thật sự có thể lấy ra “lý do” nào đó, nào nghĩ đến…
Cái này?
Bên trong chiến trường Thần Ma.
Dù là Chu Kình hay Tử Diệu đều suýt chút nữa cười ra tiếng.
Đó là sứ thần của học viện Hỗn Độn, đó là cấp bậc tồn tại có khả năng bao trùm, siêu việt toàn bộ nền văn minh xương, sẽ tùy tiện bị một câu nói không đầu không đuôi của anh lừa gạt?
Muốn lừa dối thì anh cũng phải chọn đúng đối tượng chứ?
“Tự cho là thông minh”, Tử Bình lại càng đánh giá như vậy, cực kỳ khinh
thường.
Thiên phú của anh quả thực kinh khủng, nhưng tâm tính và trí thông minh chắc chắn là số âm.
Loại người này cho dù có chút thiên phú võ đạo cũng khiến người ta xem thường, sẽ không có tương lai, thậm chí còn sống không lâu, chỉ đến thế thôi.
Ngược lại là ý chí Đại Đạo.
Lại suy nghĩ rất nhiều.
Đặc biệt là lúc bỗng dưng cảm nhận được cảm xúc của bóng dáng áo trắng rõ ràng có sự biến hóa, dù chỉ rất nhỏ nhưng không hề giống ảo giác, sau khi Tô Minh nói ra câu kia, nó lập tức thấy giật mình.
Trực giác nói cho nó biết, câu nói này của Tô Minh có lẽ có lai lịch lớn.
Chỉ chốc lát sau.
“Người trẻ tuổi, xin nhận cái cúi đầu của tôi.
Tống Xạ sơn xin phép thay mặt cho viện trưởng và toàn bộ học viện Hỗn Độn gửi lời chào trân
trọng đến cậu”, bóng dáng mặc đồ trắng lại… lại… lại vô cùng cung kính, nghiêm túc cúi đầu trước Tô Minh dưới hơn mười nghìn tỉ ánh mắt nhìn chăm chú.
Này…
Đại Đạo phải sụp đổ.
Ý chí Đại Đạo cũng phải vỡ vụn.
Toàn bộ thê giới Đại Thiên đều phải chấn động đến biến thành hư vô!
Đờ mờ!
Chẳng thể tưởng tượng nổi…
Tư Đồ Nhung trực tiếp bị dọa đến sợ vỡ mật, tâm trạng biến động cực kỳ dữ dội khiến hắn tử vong tại chỗ.
Hắn lại… lại bị dọa đến chết khiếp.
Chính là MsỢ chết khiếp” trong truyền thuyết.
Tư Đồ Phụng cũng chẳng khá hơn chút nào, gã run lập cập, cơ thể co giật không thể khống chê được, khí tức cả người hỗn loạn như muốn nhập ma.
Tư Đồ Chính Trú cũng lập tức quỳ xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...